Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 392. Sở hà Hán giới

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cả bàn cứ như chia Sở hà Hán giới, nửa bên này thì ba người nghiêm túc ăn cơm, đầu bên kia ba người còn đang bận nói chuyện với ẩn ý sâu xa. Trong lòng Thẩm Hoài còn có chuyện nên cứ như suy tư gì đó.
(*) Sở hà Hán giới: Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: “Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán” Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới. Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.
Mà Đỗ Bách Tề cùng với Lôi Tử hình như lại hiểu chút ít vì sao Thẩm Hoài tìm họ đến ăn cơm, chắc chắn không phải vì muốn làm dịu quan hệ giữa cả ba.
Kẻ này không phải người có lòng tốt như thế.
Hơn nữa, tốt hay không tốt thì cũng mặc kệ chuyện của hắn ta, ai rảnh rỗi mà lo việc này làm gì.
Nghĩ đến, chắc hẳn hắn ta phải có yêu cầu gì muốn hai người họ phải cùng ra mặt, hoặc đó là chuyện tất cả cùng kiếm tiền.
Theo lý thuyết thì suy đoán thứ hai không có khả năng xảy ra hơn. Dù sao quan hệ giữa bọn hắn cũng chẳng được coi như hòa hợp gì cho cam. Thẩm Hoài chắc chưa điên như thế.
Nhưng… người không nên ở lại, lại ở đây.
Có Khúc Tiểu Tây ở đây, hai người họ thật khó không nghĩ đến suy đoán thứ hai. Tuy cô nàng này chỉ là một văn nhân giỏi viết sách nhưng năng lực thế nào, mọi người ở đây đều hiểu cả. Suy nghĩ của kẻ này thật khiến người ta không thể suy đoán nổi.
Trong lúc tâm tư mọi người chuyển biến liên tục, Khúc Tiểu Tây cuối cùng cũng ăn xong, cô đặt đũa xuống.
“Nếu mọi người đều ăn xong rồi thì chúng ta nói chuyện nha.”
Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây cùng ra khỏi nhà Thẩm Hoài, hai người sóng vai đi về.
Túc Bạch: “Vào nhà anh ngồi một lát không?”
Túc Bạch xoay người vào nhà cầm hai chiếc ghế dựa đi ra, hai người cứ thế ngồi trong sân viện. Thời tiết đã sắp bắt đầu vào đông, bên ngoài dần lạnh hơn. Trong sân viện không còn ấm áp như trước nữa. Túc Bạch thuận tay đưa áo khoác sang cho Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây khoác áo khoác của Túc Bạch, chẳng khác gì ăn trộm áo người khác, áo dài tới tận mắt cá chân.
Cô bật cười: “Em thế này cứ như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn vậy.”
Túc Bạch: “Giữ ấm tốt là được.”
Áo khoác của anh nhìn có vẻ giống với chiếc áo bông rộng thùng thình mà thỉnh thoảng Khúc Tiểu Tây có mặc khi mùa đông đến. Anh đánh giá trên dưới một lượt, khen: “Đẹp đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Bởi vì em vốn đã xinh cho nên nhìn mới đẹp.”
Con gái tự tin luôn đẹp nhất.
Túc Bạch ha một tiếng thật dài, nhìn không ra nguyên do.
Khúc Tiểu Tây cười nhạt, dựa người vào ghế, chân cô hơi lắc lắc: “Hôm nay thời tiết khá đẹp, qua mấy ngày nữa chỉ sợ cũng không thể phơi nắng trong sân được rồi.”
Túc Bạch gật đầu, tán thành lời nói của cô, có điều rất nhanh anh đã nói: “Em……”
Khúc Tiểu Tây nghiêng mắt nhìn: “Cái gì ạ?”
Túc Bạch bình ổn tâm trạng một chút mới hỏi: “Em vì sao lại giúp họ?” Anh nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây: “Em rõ ràng có thể tự mình kiếm tiền.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, hỏi lại anh: “Anh thấy em làm được à?”
Lúc vẫn còn chưa xuyên qua, có thể cô còn cảm thấy bản thân làm như thế này cũng được, làm như thế kia cũng đúng. Tới khi thực sự xuyên qua rồi mới phát hiện chuyện không hề đơn giản như vậy. Cô có thể nhanh chóng mang theo người nhà của mình trải qua cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái trong thời đợi ngày hoàn toàn là bởi việc viết bài không cần cô lộ diện.
Trên thực tế những việc mà con gái có thể làm bây giờ đã ít lại càng ít.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu em không thể làm thì em lại không ngại giúp họ. Thứ nhất, họ đối với em khá tốt, con người em lại không thích thiếu nhân tình của người ta, đơn giản muốn trả lại cho họ thôi. Thứ hai, dù đó là Đỗ tiên sinh hay Lôi cảnh trường hoặc anh rể Thẩm Hoài của anh thì đều có thanh danh hiển hách, phạm vi thế lực không nhỏ. Em có giá trị, họ dĩ nhiên sẽ kính em ba phần. Như vậy em cũng tiết kiệm được không ít việc. Sau này nếu muốn làm cái gì cũng sẽ có người thay em ra mặt. Ba nữa là việc kinh doanh của họ không nhằm vào những người bình thường. Để có tiền kiếm tiền từ những kẻ có tiền khác, vậy có gì không tốt? Họ bắt đầu khởi động kinh doanh, Anh biết có thể tạo ra bao nhiêu cơ hội việc làm không?”
Túc Bạch nở nụ cười: “Lời này của em cũng không sai.”
Khúc Tiểu Tây: “Họ mở xưởng, chỉ cần làm tốt sẽ dần mở rộng, nhu cầu về nhân lực dĩ nhiên cũng sẽ tăng lên. Em nghĩ khi đó sẽ có nhiều công việc có thể làm, dần dần giảm đi số người đang trong tình trạng ăn không đủ no.”
Túc Bạch nghiêng mắt nhìn Khúc Tiểu Tây, động cũng không động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận