Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 162. Có quỷ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Ở khu nhà này làm gì có bí mật gì, mọi người đều cực kỳ chán ghét người nhà này.
Đương nhiên ngoại trừ hai đứa nhỏ.
Rất nhiều người đều nói mẹ kế của Tiểu Nha không tốt ra sao nhưng Khúc Tiểu Tây ngược lại lại càng ngứa mắt cha Tiểu Thạch Đầu. Mẹ kế dù sao cũng không phải mẹ ruột, không có tình cảm thật tình cũng không phải ý muốn. Thế nhưng cha là cha ruột mà?
Vậy mà chẳng có chút tình thương của người làm cha nào cả.
Đây mới là kẻ chẳng ra gì.
Người có cái nhìn giống Khúc Tiểu Tây còn có Lam tiểu thư và mẹ Hứa. Hai người không thể nào thích nổi cha Tiểu Thạch Đầu.
Thậm chí sau lưng gã ta, Lam tiểu thư còn đặt thêm ngoại hiệu “Ngụy quân tử”.
Khúc Tiểu Tây nghe được lúc sau một giây đã get luôn.
Khúc Tiểu Tây: “Ngụy quân tử cùng…… Khụ khụ, em sao lại ở chỗ này? Cha mẹ em lại sai em làm gì à?”
Tiểu Nha lắc đầu nói: “Không phải.” Cô bé chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Không có, trong nhà không có ai, bọn họ đều không ở nhà.”
Khúc Tiểu Tây: “Hả?” Đã trễ thế này còn không ở nhà?
Khúc Tiểu Tây: “Nếu em ở một mình sợ thì qua nhà chị chờ, nếu em……”
Tiểu Nha: “Em về nhà chờ, em không sợ.”
Khúc Tiểu Tây xoa xoa đầu cô bé, lại hỏi: “Em ăn cơm chiều chưa?”
Tiểu Nha lắc đầu.
Khúc Tiểu Tây: “Đi thôi.”
Cô nắm tay Tiểu Nha về nhà, đem bánh mì cùng sandwich giữa trưa không ăn hết đóng gói cho con bé.
Tiểu Nha lắc đầu không muốn, Khúc Tiểu Tây cứ như không nhìn thấy mà lẩm bẩm: “Cũng không biết em có chê hay không, đây là đồ ăn giữa trưa bọn chị dư lại. Nếu như em ghét bỏ bọn chị…”
Tiểu Nha quả nhiên mắc mưu: “Em không chê.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu không chê thì cầm về nhà ăn đi. Chờ lát nữa anh em vội vàng cả một ngày về, trong nhà lại chẳng có gì thì chắc cũng đói.”
Tiểu Nha nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn gật đầu. Cô bé nhỏ giọng: “Cảm ơn chị.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần cảm ơn.”
Giữa trưa bọn cô ăn còn thừa rất nhiều, vốn Khúc Tiểu Tây định giữ lại để sáng mai làm bữa sáng. Thế nhưng nếu cho người cần thì cũng không phải lãng phí. Tiểu Nha vui mừng cầm túi lên lầu về nhà. Cô bé mở túi ra mới phát hiện bên trong thế mà lại còn có thịt!!!
Thịt gà chiên vừa thơm vừa giòn.
Trong đó còn có nhiều món khác mà cô bé đến nhìn cũng chưa được nhìn qua. Đặc biệt có bánh sandwich mà cô bé đã biết.
Giữa bánh sandwich còn kẹp thêm chân giò hun khói nữa đấy. Lần trước hai anh em bé giúp anh Tiểu Đông và anh Tiểu Bắc đánh nhau, chị đã tặng bánh sandwich cho hai người. Đó là lần đầu tiên hai người được ăn, siêu siêu ngon. Cô bé vẫn cho rằng mình không được ăn nữa, đến hôm nay lại có.
Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào bánh sandwich nuốt nước miếng, sau đó mới thật cẩn thận giấu sandwich vào phía dưới ngăn tủ.
Cô bé ôm lấy gối đầu ngồi trên giường, vui mừng ông khóe miệng, giả vờ như không có gì xảy ra.
Đây là của bé và anh trai, mới không có phần cho người khác.
Lúc này Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ rồi ra ngoài đi đến cầu thang. Ánh đèn cứ lắc qua lắc lại. Khúc Tiểu Tây cân nhắc phải làm thế nào mới có thể khiến bóng đèn ổn định hơn, ít nhất không nhấp nháy liên tục như vậy, bằng không thật dọa người.
Bọn cô thì không sao nhưng đứa bé như Tiểu Thạch Đầu mà về thì có khi sẽ bị dọa sợ té ngã, như vậy không tốt chút nào.
Khúc – hiền lành - Tiểu Tây cân nhắc một chút. Cô bò lên trên cửa sổ, một tay bám chắc lấy một bên cửa, một chân đạp vào cạnh cửa nhỏ hẹp. Chân còn lại không làm gì thì nhẹ nhàng đong đưa tìm điểm cân bằng, tay nhỏ vươn lên muốn sờ vào bóng đèn. Đang lúc vội vàng thì lại cảm giác như bên dưới có người rón ra rón rén đi lên lầu.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Đây là…… Ăn trộm?
Không phải chứ? Giờ ăn trộm đều không chuyên nghiệp như vậy sao??
Không phải ngày ngủ đêm làm sao? Mới có 9 giờ mà cũng đi trộm à?
Dưới ánh đèn mờ mờ, người nọ che mặt lén lút nhìn đông ngó tây.
Khúc Tiểu Tây tính toán xem phải làm như thế nào mới có thể bắt được thằng ăn trộm này. Không ngờ đúng lúc này tay cô không cẩn thận chạm vào bóng đèn, nóng …nóng!!!
Khúc Tiểu Tây không nhịn được: “Khụ khụ!”
Tên nhãi đang rón ra rón rén lên lầu nghe thấy tiếng vội hoảng loạn ngẩng đầu lên, trong lúc sáng tối giao nhau, ánh đèn chớp nháy liên tục, một bóng đèn ở giữa không trung cứ lắc lư, hình như chỉ có một chân.
“A!!!”
Hắn ngao một tiếng kêu lên, một chân giẫm hụt, trực tiếp lăn xuống cầu thang phát ra tiếng gào thê lương: “Có quỷ!!!”
Khúc Tiểu Tây: “Má ơi!!!”
Trong nháy mắt khi tên này ngã xuống, Khúc Tiểu Tây đã nhận ra đó là ai.
Đây không phải… cháu trai Thuyền vương, Vu Mãnh sao!!!
Dưới ánh đèn mờ tối Vu Mãnh như cảm giác được Hắc Vô Thường từng bước tới gần.
Đúng vậy, từng bước tới gần, hắn đã cảm giác được hô hấp của kẻ đó ―― “A!!! Có quỷ a!”
Vu Mãnh giãy giụa tỉnh lại, chờ hắn tỉnh nhìn thấy trước mặt có vài người xa lạ.
À không, cũng không toàn bộ đều là người xa lạ, vẫn có người quen, Cao Nhược Huyên.
Hắn bắt lấy tay Cao Nhược Huyên, kêu: “Có quỷ, có quỷ a! Đi mau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận