Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 376. Không uổng chút nào

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hôm nay hoa bán không tốt, Đại Nữu Nhi cầm theo nửa rổ hoa đi lại trên phố đi bộ, từ rất xa cô bé đã nhìn đến mẹ mình đang vội vội vàng vàng bước qua: “Đại Nữu Nhi!”
Đại Nữu Nhi không biết đã xảy ra cái gì, vội vàng chạy đến: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Vương phu nhân: “Đi, không cần bán nữa, cùng mẹ về nhà.”
Đại Nữu Nhi: “???”
Dù chẳng hiểu gì, cô bé vẫn nghe lời đi về.
Một nhà mấy miệng ăn vội vàng bận rộn hẳn lên. Đến ngày thứ hai, lúc Đại Nữu Nhi mang theo hai đứa em gái và cậu em trai, bốn người cầm theo bốn rổ hoa tươi đi đến còn khiến ông chủ ngạc nhiên.
Ông chủ nghi ngờ nhìn cô bé, hỏi: “Nhà mấy đứa bán hết rồi à?”
Ngày thường Đại Nữu Nhi không nói nhiều, cũng không làm cho người khác khó chịu, ông chủ ấn tượng với con bé khá tốt nên nhắc nhở: “Nếu bán chưa hết mà muốn trả về thì giá sẽ không như ban đầu đâu.”
Đại Nữu Nhi gật đầu, khó nén nổi kích động, lại cố gắng áp sự hưng phấn của mình xuống: “Được ạ.”
Cô bé mang theo em trai em gái ra khỏi cửa hàng hoa, chạy chậm về nhà. Trong nhà mẹ cô bé đã bắt đầu nấu nước. Dì cho nguyên liệu hết vào trong nước để đun, thời gian đun không ngắn, dần dần đã có thể nhìn thấy một loại chất lỏng màu xanh lam. Thấy mấy đứa trẻ trở về, dì gọi: “Mau đến đây!”
Tối hôm qua bọn họ đã thí nghiệm thành công, hôm nay chẳng qua lặp lại những việc đã thực hiện trước đó, một nhà mấy miệng ăn thấy đóa hoa hồng dần dần chuyển sang đóa hoa màu lam vui sướng thiếu chút thét chói tai. Đại Nữu Nhi kích động lôi kéo Vương tiên sinh: “Có thể, như vậy có thể được ư? Thật sự có thể bán đi ra sao?”
Vương tiên sinh: “Đương nhiên là được! Con chỉ cần lo bán thôi! Nhóc con, con đi theo chị cả, thấy con bé bán gần hết thì phải nhanh chóng trở về lấy thêm hàng, nhớ chưa?”
“Vâng!”
Hắn thấy thời gian không còn sớm nữa vội vàng ra ngoài, gần như chạy đến đơn vị công tác.
Hôm nay Đại Nữu Nhi là cô bé đến lấy hàng sớm nhất nhưng lại tới phố muộn nhất. Cô bé cầm theo giỏ hoa, cả người bồn chồn lo lắng.
Hôm nay cô bé bán không phải những đóa hoa tầm thường kia nữa mà là loại đã qua 'gia công', sao có thể không lo lắng cho được?
Cô bé không nói chuyện với mấy người bạn bán hoa cùng nữa mà chuyển hướng sang Tô Giới. Bên này người có tiền nhiều hơn, sức mua cũng lớn hơn. Cô bé nghĩ đến mức giá mà cha mình đã nói, hít một hơi thật sâu rồi hô lên: “Lam sắc yêu cơ, lam sắc yêu cơ cực kỳ đẹp đây! Bán hoa đây!”
Cô bé lấy hết can đảm rao hàng, thời gian bán hoa của cô bé không ngắn nhưng vẫn cảm thấy vừa lo lắng vừa khẩn trương một cách kỳ quái, cứ như đây là lần đầu tiên bán hoa vậy.
“Bán thế nào?” Con bé đang khẩn trương thì có khách đến hỏi.
Đại Nữu Nhi ngẩng đầu tiên thấy một vị tiểu thư còn xinh đẹp hơn cả hoa, tóc ngắn mềm mại năng động, mặt mày tinh xảo. Cô bé hơi sửng sốt rồi lập tức nói: “Tiểu thư mua hoa sao? Sáu đồng một cành hoa.”
Cái giá này cao gấp đôi hoa bình thường.
Cô bé rất lo lắng, liệu giá này có thể bán được không, bởi vậy trong giọng nói có chút thấp thỏm.
“Lam sắc yêu cơ nha.” Vị thiếu nữ tóc ngắn này đúng là Khúc Tiểu Tây vừa ra ngoài. Cô nói: “Cho chị 6 cành.”
Thế mà lại không hề mặc cả.
Đại Nữu Nhi sửng sốt, lập tức kích động nói: “Em sẽ chọn cho ngài cành đẹp nhất.”
Khúc Tiểu Tây nghiền ngẫm cười: “Được đó, phải thật đẹp nha.”
Cô mua xong hoa thì cũng rời đi, chuyển hướng đến cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa.
Mà Đại Nữu Nhi lại mang theo gương mặt đỏ bừng bừng đầy hưng phấn cầm tiền. Một cành hoa có giá vốn hai đồng. Trước đây cô bé bán một cành hoa chỉ kiếm được một đồng, bây giờ lại có thể kiếm lời đến bốn đồng. Cô bé quả thực không thể tưởng tượng được may mắn của mình.
Đang kích động thì lại có người đến, người nọ hơi chần chờ rồi mới hỏi: “Đây là…… Lam sắc yêu cơ?”
Đại Nữu Nhi lập tức nói: “Đúng vậy tiên sinh.” Dừng một chút, cô bé nhẹ giọng: “Đây không phải hoa trồng tự nhiên.”
Người đàn ông bật cười, có vẻ vui vì cô bé nói thật. Nếu cô bé nói hoa này tự trồng mà thành mới đáng cười thật sự. Hắn nói: “Cho tôi 10 cành.”
Đại Nữu Nhi: “Được ạ!”
“Cho tôi 1 cành.”
Đang nói chuyện thì phục vụ của cửa hàng bánh ngọt chạy ra nói: “Cô bé bán hoa.”
Đại Nữu Nhi quay đầu lại: “Anh gọi em sao?”
Phục vụ: “Cái này bán thế nào? Ông chủ nhà anh lấy hết!”
Đại Nữu Nhi: “!!!”
Ngày thường, một rổ phải bán cả ngày, thậm chí còn bán rất chậm.
Hôm nay, cô bé vừa ra cửa lại có thể bán hết?
Đại Nữu Nhi lập tức kéo thằng em đang ngơ ngốc, giục: “Mau, chúng ta đi, cùng nhau về nhà lấy! Mau mau!”
Cô bé vội chạy đi.
Khúc Tiểu Tây mua xong bánh ngọt mở cửa định ra về thì đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cô bé chạy lướt qua. Khúc Tiểu Tây bật cười.
Dù chỉ vài người được lợi, cô cũng cảm thấy chuyện mình làm không uổng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận