Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 352. Cuộc gặp mặt lớn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Ai nghe thấy tiền mà không sáng mắt? Dù cụ thể chuyện như thế nào, hắn ta còn chưa làm rõ nhưng cũng không ngại việc phải khách khách khí khí đôi chút tìm hiểu.
Khúc Tiểu Tây uống liên tiếp hai ly. Mắt thấy cô nhóc bắt đầu tự rót rượu cho mình, Thẩm Hoài là người phản ứng đầu tiên. Những kẻ khác không biết tửu lượng của cô ra sao chứ hắn ta còn không biết à? Người gan lớn như hắn ta mà thỉnh thoảng còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bỗng nhiên cô kể chuyện ma rồi đột ngột ngẩng mặt lên.
Thật mẹ nó đủ dọa người.
Tóm lại, Thẩm Hoài không chút do dự mở miệng: “Đừng uống.”
Khúc Tiểu Tây: “Vì sao? Tôi thật sự không sao đâu.”
Thẩm Hoài xoa xoa huyệt Thái Dương, đang muốn nói cái gì, Tiểu Bảo mở miệng: “Ba, chị sẽ không uống say, kể cả uống say, bọn con cũng sẽ chăm sóc chị ấy.”
Cậu không phải trẻ con, cũng đã biết chút ít chuyện trai gái. Có điều, mấy người ở đây, dù là ai cũng đừng mơ bắt nạt chị, chị muốn uống rượu thì cứ cho chị uống là được.
Thẩm Hoài: “Mi câm miệng cho cha.”
Tiểu Bảo không phục: “Cha sợ nghe chuyện ma thì có!”
Thẩm Hoài: “……” Nếu này đây không phải con trai ruột, hắn ta liền đánh người.
Hắn ta nghiêm túc nói: “Chị con là con gái đó.”
Tiểu Bảo: “Chị ấy vốn không phải con trai mà.”
Thẩm Hoài: “……” Một ngày nào đó, hắn ta sẽ bị thằng con trai ruột quý báu này làm tức chết.
Khúc Tiểu Tây nhìn mấy người bọn họ, cười khanh khách, cô cúi đầu lắc qua lắc lại chén rượu, biểu cảm trên mặt kỳ lạ khó phân biệt, ừ, cách cũ vẫn có thể áp dụng được, dù sao mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, bắt được chuột mới là mèo giỏi.
Cô nâng chén rượu lên, cười tủm tỉm: “Nếu mọi người đều khinh thường tửu lượng của tôi, tôi đây càng phải chứng minh bản thân một chút.”
“Cô đừng chứng minh.”
Thẩm Hoài thấy mình chính là người bị hại, bản thân rõ ràng là người có quyền nói chuyện nhất mà chả ai giúp đỡ.
Hắn ta dỗi nhìn sang Túc Bạch bên cạnh, ý bảo thằng nhóc này hát đệm một chút.
Thẩm Hoài: “……”
Đêm nay có quá nhiều lúc hắn ta không biết nói gì.
Những người này thật không biết tốt xấu.
Anh rể và em vợ lời nói đâm chọc nhau, đám người Đỗ Bách Tề làm gì có chuyện không nhìn ra, chẳng qua không muốn xen vào chuyện của người khác. Việc này thì liên quan gì đến bọn họ?
Khúc Tiểu Tây cũng không biết có phải nhờ hai ly rượu lót bụng hay không mà giờ đã có chút say, đang bắt đầu chủ động tìm rượu uống.
“Lại thêm một ly đi.” Khuôn mặt cô nghiêm túc như muốn nói chuyện lớn đứng đắn gì.
Lúc này Đỗ Bách Tề cũng phải cho Thẩm Hoài chút mặt mũi, mà quả thật hắn cũng không yên tâm việc Khúc Tiểu Tây uống nhiều rượu, cản: “Kha khá rồi, con gái đừng uống nhiều như vậy.”
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm, nói: “Cũng còn ổn, tôi ngàn ly không say.”
Cô nàng bắt đầu rồi!
Cô nàng lại bắt đầu rồi kìa!
Thẩm Hoài thấy bản thân có bóng ma cực lớn với bốn chữ 'ngàn ly không say'.
Bây giờ thấy mấy người này lại không hề cảm kích, hắn ta tức tối mặc kệ luôn. Dù sao hắn ta cũng không nghĩ Khúc Tiểu Tây có thể gây hại gì.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa vang lên.
Thẩm Hoài ngẩng đầu: “Vào đi.”
Đỗ Bách Tề là ông chủ ở đây nhưng một bàn này do hắn ta làm chủ, dĩ nhiên phải do hắn ta dẫn đầu.
Giám đốc đẩy cửa vào, cần cẩn thận cười cười, chào hỏi: “Thẩm tiên sinh, Đỗ gia, Lôi đội trưởng ……”
Này… muốn chào hỏi cũng quá nhiều rồi, còn không biết xưng hô của từng người nữa.
Ông ta bên này vừa không muốn để sót bất cứ ai, phía sau lại có người không chờ được, Vu Mãnh vội vàng chen lên trước giám đốc tự tìm cảm giác tồn tại cho mình: “Đỗ đại ca, là em nè!”
Hắn oán giận: “Giám đốc này của anh thật gian manh.”
Hắn nói: “Em cùng ông ngoại còn có anh họ cùng nhau tới ăn cơm, nghe nói mọi người đều ở đây, muốn qua cho thêm náo nhiệt.”
Hắn mỉm cười: “Anh không ghét bỏ chứ?”
Làm sao có thể ghét bỏ được?
Bao nhiêu người muốn đánh quan hệ với Vu gia còn không được.
Đây không chỉ riêng Vu Mãnh mà còn có Vu lão gia tử sau lưng hắn đấy.
Đỗ Bách Tề đều đứng dậy: “Nếu ai nói ghét bỏ, tôi nhất định không đồng ý. Đây chính là anh em của tôi.” Hắn duỗi tay ôm ôm Vu Mãnh, mời: “Đến đây!”
Vu Mãnh lập tức: “Em qua gọi họ đã.”
Hắn thoăn thoắt như một con thỏ, quay đầu liền chạy.
Khúc Tiểu Tây: “Lại muốn thêm người sao?”
Cô có chút mê mang, Không phải bọn cô đến ăn bữa cơm 'cảm ơn' của nhà Tiểu Bảo sao? Sao thấy càng ngày càng mở rộng thế? Lượng người càng ngày càng tăng vậy?
Khúc Tiểu Tây đã gặp Vu lão gia tử một lần nhưng về cơ bản ông chỉ khách khí ngoài mặt, bên trong người này là một ông lão nghiêm túc lãnh đạo. Cô cảm thấy người này chắc sẽ không cùng một bàn toàn đám thanh niên, trẻ nhỏ ăn cơm nhỉ?
Dù sao cũng không phải quen thân đến mức đó.
Cô quờ quạng chén rượu vừa cân nhắc vừa quyết định khi đã thấy người ta vào phòng.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, vốn dĩ căn phòng có hơi trống trải giờ đã khác hoàn toàn… đầy ắp, thậm chí hơi chật chội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận