Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 395. Anh hùng cứu mỹ nhân

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô lượn vòng lượn tròn đủ rồi mới xoay người đi vào gửi đồ của ga tàu hỏa, chỗ này cũng có không ít người. Khúc Tiểu Tây vừa vào cửa đã nhạy bén cảm giác được có người đang nhìn mình. Cô cúi đầu xuống, mặt không đổi sắc đi đến chỗ thùng thư, không chút do dự nhanh chóng mở thùng thư ra.
Quả nhiên bên trong có không ít đồ.
Cô lôi hết mấy phong thư ra rồi trực tiếp nhét vào trong túi của mình, cô kéo cửa vội vàng bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa cô đã hướng chỗ đông người mà đi. Tuy không cảm giác có người đuổi theo mình nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn vội vàng chạy lên xe điện.
Cô làm việc về cơ bản rất ít khi do dự.
Cũng chính bởi vì vậy mà mọi hoạt động gần như liền mạch lưu loát đến khó tin, vừa xuống xe điện cô đã đi thẳng vào ngân hàng.
“Tiên sinh, rút tiền.”
Cô cố tình sử dụng khẩu âm của một địa phương ở phương Nam. Người đàn ông trên quầy nhìn cô một cái, không chút để ý mà tiếp tục làm việc. Khúc Tiểu Tây nhìn chung quanh một lượt vẫn không phát hiện có gì không ổn, dù thế cô vẫn vô cùng cảnh giác.
Người đàn ông trên quầy làm việc vô cùng chậm, thực ra cũng không phải do hắn cố tình kéo dài mà mọi người ở đây đều thế.
May mắn cuối cùng Khúc Tiểu Tây vẫn lấy được tiền của mình. Cô cho hết đồng bạc và tiền mặt vào trong túi, định bước ra ngoài. Lúc này mới phát hiện ngoài cổng lớn có người đang nhìn về phía này.
Nếu đó chỉ là người gác cổng bình thường thì có lẽ sẽ không nhìn nhiều như vậy.
Hoặc là nói, nếu Khúc Tiểu Tây chỉ là một cô gái bình thường thì dù có phát hiện cũng không thể phản ứng kịp.
Nhưng thực tế cô không phải.
Những việc này đời trước cô đã làm nhiều, rất có kinh nghiệm.
Ai bảo cô vừa có kinh nghiệm làm phóng viên xã báo hội vừa tham gia vào đội paparazzi một thời gian.
Khúc Tiểu Tây gần như không cần tự hỏi, chỉ một giây đồng hồ sau cô đã chạy vội ra ngoài, từ phía cửa có hai gã đàn ông hơi sửng sốt rồi cũng vội vàng đuổi theo cô. Khúc Tiểu Tây đã rèn luyện, mỗi ngày chạy bộ đi chạy bộ đến lại kết hợp thêm tập võ nên thể chất rất tốt. Cô chạy vèo vèo về phía trước, hai người phía sau vẫn đuổi theo không bỏ.
Bình thường cô ít nhiều cũng rèn luyện, bằng không bây giờ đã sớm bị tóm. Chẳng qua hai người kia hình như cũng không phải kẻ vô công rỗi nghề, đuổi theo cực kỳ nhanh. Khúc Tiểu Tây phản ứng nhanh như vậy mà hai người đó vẫn không bị bỏ rơi giữa chừng.
Khúc Tiểu Tây thấy khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn, trong lòng càng thêm sốt ruột, cô hít sâu một hơi rồi vội vàng chạy về hướng ngõ nhỏ. Cô hi vọng có thể thông qua địa hình thoát khỏi truy đuổi của hai người đó. Rất nhanh cô đã vòng qua ngõ nhỏ.
Đột nhiên, Khúc Tiểu Tây bị bắt lấy.
“A!”
Túc Bạch bưng kín miệng Khúc Tiểu Tây cực nhanh, ngay sau đó kéo cô trèo tường. Khúc Tiểu Tây vừa bò được lên tường, Túc Bạch cũng trèo lên theo. Anh nhảy xuống trước rồi nói: “Nhanh, anh sẽ đỡ em.”
Khúc Tiểu Tây mở to mắt nghiêm túc nhìn Túc Bạch, vội vàng nhảy xuống như bay.
Túc Bạch quả nhiên không lừa cô, anh quyết đoán ôm lấy Khúc Tiểu Tây. Vách tường không thấp, lực khi Khúc Tiểu Tây nhảy xuống khiến hai người ngã vào nhau. Túc Bạch vội vàng duỗi tay che chở đầu Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây: “Á.”
Túc Bạch cúi đầu nhìn thấy giấy chứng nhận và vài đồng bạc rơi ra từ trong túi của Khúc Tiểu Tây, anh lung tung vơ lấy rồi vội vàng kéo cô chạy, cũng không hỏi tình hình của cô như thế nào mà nắm tay cô chạy đến một con đường, ở đây có một chiếc xe đang đậu, anh nói: “Lên xe đi.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, nghe lời làm theo.
Túc Bạch lái xe, xe nhanh chóng rời khỏi.
Hai người đều không phải kẻ do dự, làm luôn mà không cần giải thích. Xe vừa mới rời khỏi thì hai người kia cũng leo đến đầu tường, họ không nhìn thấy bất cứ ai, cả hai quay sang nhìn ngó nhau có chút nghi ngờ: “Cô ta hình như không phải đi đến bên này. Ở đây không có ai cả.”
Nếu người kia từ bên này đi qua, họ chắc chắn không có khả năng không nhìn thấy.
Nhà ở bên này không cao, đi về phía trước chính là đường, vừa nhìn đã thấy hết.
“Vậy vẫn là hướng ngã rẽ rồi, đuổi theo!”
Hai người trèo từ trên tường xuống, không tiếp tục đuổi theo phương hướng hai người Khúc Tiểu Tây mới rời đi nữa, ngược lại lại quay về phía ngã rẽ tiếp tục đuổi.
Mà lúc này, Khúc Tiểu Tây đang ghé mặt vào cửa sổ xe, cả người cô mệt nhoài, thở hồng hộc, cứ như tim gan phèo phổi chuẩn bị thổi hết ra ngoài.
Túc Bạch: “Em không sao chứ?”
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Chết mất.”
Túc Bạch giẫm chân ga dừng lại: “Em bị thương?”
Khúc Tiểu Tây lập tức đáp: “Không có.”
Túc Bạch nhíu mày nhìn Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây nói: “Thật sự không có.” Cô vội vàng giục: “Mau đi thôi.”
Giọng Túc Bạch không chút thay đổi: “Bọn họ không đuổi theo, em cứ yên tâm, sẽ không sao đâu. Không sao cả.”
Anh nhìn về phía giấy chứng nhận đã nhăn không còn hình dạng trong tay, nói: “Của em.”
Khi đưa cho Khúc Tiểu Tây, chỉ trong nháy mắt lúc duỗi tay ấy, anh thấy được chữ viết trên giấy chứng nhận. Vẻ mặt của anh lập thức thay đổi: “Em……”
Khúc Tiểu Tây thấy đã nhìn được bèn nói: “Trước dừng ở chỗ nào đã, chờ bình tĩnh một lát, giờ em không muốn làm gì cả.”
Túc Bạch thấy cô cả người chật vật, nhấp môi: “Được.”
Có điều anh cũng không khởi động xe lần nữa mà hướng ra phía ngoài nhìn nhìn: “Em ở trên xe chờ anh một chút, anh đi xíu sẽ về ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận