Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 170. Bí mật lầu 5

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây trước mặt Vu Mãnh biểu diễn kịch đổi mặt, dọa hắn sợ gần chết.
*Kịch đổi mặt Tứ Xuyên: Kịch biến diện, loại hình nghệ thuật độc đáo của Trung Quốc. Người nghệ sĩ sẽ thay đổi mặt mạ theo cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật trong vở kịch. Loại hình nghệ thuật này được sử dụng như một kỹ năng đặc biệt của kinh kịch Tứ Xuyên.
Tình huống này đã khiến Khúc Tiểu Tây càng thêm xác định tên Vu Mãnh kia chẳng có suy nghĩ sâu xa gì. Đánh giá lại thì chắc hẳn cũng không nói dối.
Không chỉ không nói dối, lá gan người này có vẻ rất nhỏ. Cô là bé gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, mới cười dọa người một cái mà hắn đã sợ rồi. Đúng là nhát như chuột.
Khúc Tiểu Tây hoàn toàn quên chuyện ban đầu cô đã khóc khiến đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ. Cô chỉ cần trừng đôi mắt đỏ u ám nhìn người ta lại thêm đêm qua Vu Mãnh hư hư thật thật "gặp quỷ" thì dĩ nhiên hắn sẽ sợ.
Khúc Tiểu Tây không biết nên mới cảm thấy bên nhãi này cùng anh họ hắn không giống nhau.
Anh họ hắn nhìn vào giống với Tiếu Diện Hồ Ly, Vu Mãnh này lại chuẩn bộ dạng dễ lừa. May mắn chẳng liên quan gì đến cô.
*Tiếu Diện Hồ Ly: Chỉ những người bề ngoài luôn cười cười nhưng giảo hoạt như hồ ly
“Chị, em phát hiện ra một bí mật.”
Buổi tối ăn xong cơm chiều chỉ còn lại ba người. Tiểu Bắc lắc lư đến trước mặt Khúc Tiểu Tây cùng cô nói chuyện bát quái.
Khúc Tiểu Tây nhướng mày hỏi: “Cái gì?”
Tiểu Bắc hạ giọng, tiếng rất nhỏ rất nhỏ: “Hôm nay không phải em ra ngoài mượn cà rốt sao? Bà Bàng nhà đối diện không có nhà nên em phải đi lên lầu hỏi mượn Tiểu Nha. Em phát hiện người lớn nhà Tiểu Nha không có nhà.”
Phải biết khu nhà bọn cô, kẻ lười nhất chính là Thạch tiên sinh và dì Thạch. Lúc chồng không ra ngoài thì dì ta còn ngẫu nhiên ra cửa thể hiện mình là người vợ tốt. Mỗi lần ra ngoài lại nói xấu người ta, làm việc thì không làm. Tóm lại hai vợ chồng này không có nhà khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Khúc Tiểu Tây nhớ rõ, nhà họ tối hôm qua cũng không có người. Cô nhẹ giọng: “Em hôm trước thấy bọn họ không?”
Tiểu Bắc lắc đầu nói: “Hình như không thấy.”
Ngày thường bọn cô cũng không tiếp xúc với người lớn nhà họ.
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, nhắc bé: “Không cần để trong lòng, có việc thì giúp. Nếu người ta không nói gì thì chúng ta cũng đừng quan tâm chuyện này.”
Tiểu Bắc gật đầu ngoan ngoãn nói vâng.
Có điều bé con lại không về nghỉ ngơi mà lẫm chẫm đi theo Khúc Tiểu Tây như một cái đuôi nhỏ.
Khúc Tiểu Tây đi đến cửa phòng vệ sinh, nhóc con còn đi cùng, Khúc Tiểu Tây bật cười hỏi: “Em rốt cuộc muốn thế nào? Chị muốn vào WC, em còn muốn đi cùng sao?”
Tiểu Bắc lập tức đỏ mặt chối: “Em không đi cùng.”
Khúc Tiểu Tây vào phòng vệ sinh, Tiểu Đông nhìn về phía Tiểu Bắc, hỏi: “Em trai. Em có chuyện sao?” Cậu luôn cảm thấy hôm nay em trai quái quái.
Tiểu Bắc ngồi ở trên ghế lắc lư chân, nhẹ giọng: “Có, một chút.”
Tiểu Đông: “???” Cậu nghiên người qua, cười tủm tỉm: “Vậy em nói với anh, anh là anh trai mà.”
Cậu vỗ ngực bảo đảm: “Cái gì anh cũng có thể làm.”
Tiểu Bắc bẹp bẹp miệng nhỏ cười, rủ rỉ: “Không phải việc có làm được hay không”
Mũi chân bé vẽ vòng vòng trên mặt đất, lẩm bẩm: “Em muốn biết có phải chị gửi thư về quê không.”
Lúc ở bên ngoài không dám hỏi, từ tối hôm qua về đến nhà đến giờ vẫn chưa tìm được cơ hội. Tiểu Bắc gấp lắm rồi, bé cực kỳ muốn biết. Tiểu Bắc ngẩng mặt nhìn anh trai, mắt to sáng trong, bé nói: “Em chỉ muốn biết chút thôi.”
Nghe thế Tiểu Đông cũng gật đầu, đồng tình: “Đúng, thật ra anh cũng có chút muốn biết.”
Hai anh em xếp hàng ngồi trên ghế, động tác thống nhất nhìn về phía cửa nhà vệ sinh. Khúc Tiểu Tây rửa mặt xong đi ra đã thấy hai người nhìn chằm chằm vào mình.
Cô dở khóc dở cười hỏi: “Hai người làm gì thế?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hai người lập tức anh đụng em một cái, em đụng lại anh một lần.
Khúc Tiểu Tây kéo ghế dựa qua ngồi trước mặt họ, hỏi: “Hai người muốn nói cái gì?” Cô mỉm cười: “Có chuyện cũng không cần rối rắm, cùng em nói là được.”
Hai anh em liếc nhau, Tiểu Bắc nhỏ giọng: “Ngày hôm qua chị gửi thư ……”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật dài, bật cười nói: “Cho nên hai người muốn biết?”
Tiểu Bắc vội gật đầu. Tiểu Đông: “Anh cũng thế.”
Khúc Tiểu Tây: “Hai người còn nhớ rõ…… lúc trước em rải thư
lừa bịp kia? Chính là cái bảo tàng giả đó. Lần này em gửi thư muốn……”
Phụng Thiên.
Trời đã vào xuân nhưng mùa đông phương bắc lại không thể so sánh với phương nam. Thời tiết lập xuân vẫn có thể lạnh thêm 1 - 2 tháng.
Buổi sáng nếu đặt một chậu nước ngoài trời còn có thể kết thành một lớp băng mỏng.
Mới sáng sớm Bạch gia đã mở cửa. So với năm trước phát triển mạnh mẽ, năm nay nhà họ suy tàn hơn rất nhiều. Có điều lạc đà gầy còn hơn ngựa, chung quy vẫn còn duy trì những thói quen sinh hoạt ngày xưa, thực hiện đâu vào đấy.
Thế nhưng tại phòng nhỏ trắc viện, bên người Khúc thị không có bất cứ ai giúp đỡ. Sáng sớm mụ đã phải hùng hục múc nước, đến một nha hoàn cũng không có chứ đừng nói gì việc đun nước ấm, chỉ có thể dùng nước lạnh như băng rửa mặt rửa tay.
Một mùa đông qua đi, tay mụ đã sưng không còn hình dạng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận