Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 245. Xuất viện

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Chị, chị đang nghĩ gì đó?”
Khúc Tiểu Tây: “Chị đang nghĩ thuê phòng, thầy Túc quả nhiên là kẻ có tiền a.”
Cô quả thực có thể kiếm tiền, mấy năm vẫn mua không nổi phòng. Túc Bạch xuống tay cũng thật nhanh.
“Cũng đúng, nhưng thầy Túc làm thật nhiều thật nhiều việc! Chắc hẳn kiếm được nhiều tiền.” Tiểu Bắc nghiêm túc.
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Ừ đúng.”
“Chúng ta có muốn thuê phòng của thầy Túc không ……”
Khúc Tiểu Tây: “Chuyện này trước không vội, chờ về sau xem tình hình thế nào rồi nói sau. Bên này chắc còn có thể ở khá lâu. Đến lúc đó nói không chừng phòng của thầy Túc đều cho thuê hết. Chúng ta cứ từ từ đã.”
Tiểu Bắc: “Dạ.”
Khúc Tiểu Tây xoay người, ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực, cảm thấy bản thân càng nên nỗ lực!
Cũng không thể mang tiếng người xuyên qua mà đến mua phòng cũng không làm được chứ? Người ta không xuyên qua còn mua được phòng rồi kìa.
Này cũng quá bi thảm nhỉ?
Đại khái bởi vì bị kích thích, Khúc Tiểu Tây viết một lèo đến khi trời tối, chỉ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái gấp vạn lần.
Khúc Tiểu Tây: “Mình cũng quá chăm chỉ rồi.”
Khúc Tiểu Tây viết liền một hơi đến một vạn chữ, cảm giác như bước lên đỉnh đời người. Thậm chí cô còn viết vô cùng hứng khởi đến nỗi không muốn làm cơm. Khúc Tiểu Tây đành dặn dò hai anh em trai nhà mình đi mua cơm chiều, bản thân thì đứng dậy chuẩn bị thay giặt quần áo.
Giờ cô càng nhận thấy trong nhà cần thêm người giúp như thế nào.
Nếu có người giúp, cô sẽ không cần tự tay làm mọi chuyện.
Mỗi tội tìm người cũng không phải chuyện đơn giản.
Khúc Tiểu Tây sâu kín thở dài một hơi, lại thêm một lần nữa cảm khái về thời thái bình thịnh thế luôn tốt đẹp. Giờ kể cả muốn thuê một bảo mẫu cũng không dám tùy tiện tin người. Thật sự không dễ.
Oán giận thì oán giận, mỗi ngày vẫn phải tiếp tục..
Không quá mấy ngày, Tiểu Thạch Đầu đã được cho xuất viện. Thằng bé đột nhiên bị bệnh, sốt cao quá mức nhưng không đến nỗi phải ở bệnh viện nhiều ngày đến vậy. Tuy nhiên Lam tiểu thư mới tìm được con trai, trong lòng sợ hãi, cứ luôn không yên tâm chỗ này rồi lại không yên tâm chỗ nọ nên cứ bắt thằng bé ở lại, ước chừng phải đến 7 ngày.
Mấy ngày nay chị vẫn luôn không về nhà mà ở bên Tiểu Thạch Đầu.
Ngày họ xuất viện, Khúc Tiểu Tây không có nhà, Tiểu Đông đến trường đại học học vẽ, cô và Tiểu Bắc phải đưa cậu qua. Nếu để Tiểu Đông tự mình đi xe điện qua, Khúc Tiểu Tây thấy rất không yên tâm.
Khi bọn cô về liền thấy mấy người bà Bàng, dì Lý đứng ở cửa lải nhà lải nhải tán gẫu, xa xa thấy hai chị em Khúc Tiểu Tây về, bà Bàng lập tức vẫy tay: “Tiểu Cao.”
Khúc Tiểu Tây tiến lên một bước, mỉm cười hỏi: “Bà Bàng, mọi người đây là làm gì thế? Sao không đi vào?”
Bà Bàng: “Bọn dì đang tám chuyện đó! Cháu biết gì chưa?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Biết gì cơ?”
Bà Bàng: “Chính là… Tiểu Thạch Đầu là con của Lam tiểu thư đó?”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: “Mọi người bàn tán bọn họ mới không dám vào cửa hở?”
Bà Bàng cũng không ngượng chút nào, ngược lại còn than: “Khu nhà này của chúng ta hiệu quả cách âm như thế nào, cháu chẳng lẽ còn không biết? Nếu không may bị người ta nghe được, chẳng phải sẽ rất ngại à?”
Nói như vậy cũng có lý.
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Cháu nghe qua rồi.”
Bà Bàng lập tức: “Vậy cháu biết có chuyện gì không?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không biết ạ.”
Đôi mắt cô ngập nước, thoạt nhìn có vẻ rất ngây thơ: “Mọi người cũng biết cháu bận thế nào, nhiều việc ra sao. Mọi người nếu muốn biết thì cứ đi hỏi Lam tiểu thư trực tiếp là xong. Ở chỗ này suy đoán này nọ, thật thật giả giả thế nào rất khó nói.”
Bà Bàng khiếp sợ mặt: “Sao có thể hỏi người trong cuộc được?”
Khúc Tiểu Tây: “Sao lại không thể hỏi người trong cuộc?”
Cô mỉm cười dẫn đầu vào phòng, vừa lúc gặp được mẹ Hứa ra ngoài, Khúc Tiểu Tây tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Mẹ Hứa, dì đã về rồi. Đã vài ngày không gặp được dì đó.”
Mẹ Hứa: “Sao không phải chứ? Dì vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc hai đứa nhỏ. Cũng may thằng bé không có việc gì, đã xuất viện rồi.” Bà nhìn bên ngoài, nói: “Mọi người sao đều ở bên ngoài thế?”
Bà Bàng xua xua tay, mắt thấy mẹ Hứa đi ra ngoài, hỏi theo: “Tôi mới vừa nghe bà nói Tiểu Thạch Đầu là đứa bé nhà bà hả? Chuyện gì xảy ra?”
Tuy vừa rồi bà Bàng còn nói không hỏi nhưng lúc này lại không nhịn được, vài vị khác cũng đều dựng lỗ tai lên hóng hớt.
Mẹ Hứa chẳng buồn giấu, nhổ một miếng, mắng: “Phi! Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, Thạch gia kia đúng là đồ chó, còn tự xưng là người đọc sách cơ đấy, đúng là đồ thiếu đạo đức. Kể như thế ai mà ngờ dám bắt cóc trẻ con? 10 năm trước con trai của tiểu thư nhà chúng tôi chính là bị mất ở bệnh viện đấy. Nếu không phải lần này Tiểu Thạch Đầu bị sốt thì tôi cũng không thể phát hiện thằng bé thế mà lại là đứa trẻ bị bắt cóc nhà chúng tôi.”
“A!”
“Tôi vẫn luôn cho rằng Lam tiểu thư chưa kết hôn……”
“Năm đó đứa bé bị bắt trộm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận