Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 366. Chó săn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Nói thật, tối hôm qua sau khi bị Cao Nhược Huyên 'độc hại' cả một buổi, tiếng quỷ khóc sói gào cứ vờn quanh tai hắn ta, hắn ta giờ cứ có một bản năng kháng cự khó hiểu với những âm thanh khó nghe. Theo lý thuyết tiếng của cô không khó nghe nhưng giọng hát thật sự không thể nào nghe nổi, nó có thể trở thành đả kích tạo ra ác mộng ghê gớm với hắn ta.
“Phải chọn người có giọng nói như hoàng anh ấy.”
Tên tâm phúc không biết vì sao đại ca nhà mình lại có nhiều yêu thích quái lạ như vậy nhưng vẫn cực kỳ khôn khéo mà đáp ứng rồi chạy đi xử lý.
Lôi Tử lầm bầm lầu bầu: “Cái khác tôi đều có thể nhịn nhưng cái này thật sự không thể nhịn.”
Lôi Tử bên này nghe một cô gái trẻ tuổi mềm mại xinh đẹp đọc tiểu thuyết của Khúc Tiểu Tây một lần thì không thể dừng lại được nữa. Lôi Tử vốn không phải đồ ngốc, lại cộng thêm vết xe đổ từ Đỗ Bách Tề, hắn ta vừa nghe xong chương liên quan đến làm mì đã lập tức hiểu ý của Đỗ Bách Tề là gì.
Một quyển này quả thực đúng như tên gọi - túi bách bảo.
Kể cả người nhà nghèo hay những kẻ giàu có đọc được đi chăng nữa đều thu về lợi ích. Nếu những người những khó khăn đọc được sẽ tìm ra một vài bí quyết sinh hoạt nhỏ để kiếm thêm chút tiền dư. Dù không thể bán đi thì những người đó cũng có thể thêm thức ăn cho gia đình. Mà những kẻ có tiền chỉ cần dám xuống tay, như Đỗ Bách Tề vậy, thì chắc chắn những kẻ đó cũng sẽ chiếm được không ít lợi. Đỗ Bách Tề lần trước gặp mặt đã nói bắt đầu sản xuất mì, anh ta đã sớm ra tay thì chắc chắn bây giờ sẽ kiếm được tiền tươi thóc thật.
Lôi Tử nghe liên tục cả một ngày, không cho bất cứ ai đến làm phiền, rốt cuộc cũng nghe xong chương mới nhất.
Hắn ta lúc này mới hỏi: “Hết rồi?”
Cô gái giọng ngọt ngào như chim hoàng anh giờ cũng đã đổi đến bốn người. Người mới nhất giọng cũng đã khàn khàn, cô gái gật đầu, dịu dàng đáp lại.: “Tổng cảnh trưởng, đây là phần đăng mới nhất. Muốn xem thêm thì phải đợi đến sáng mai.”
Má ơi, đọc từ nãy tới giờ, may mắn cuối cùng cũng đã hết, cô nàng thấy giọng mình như muốn vỡ nát.
Lôi Tử tính toán thời gian một chút, nhà xưởng của Đỗ Bách Tề chắc đã xây dựng trước khi chương này đang báo khoảng một tháng. Chắc hẳn tên này đã kiếm được lợi từ việc xem trước rồi. Lôi Tử: “Chuẩn bị xe.”
Hắn ta ngồi thẳng sửa sang lại đai lưng một chút, nói: “Chuẩn bị lễ vật cho tôi, tôi muốn đi gặp Cao tiểu thư.”
Vị tiểu thư đọc diễn cảm bên cạnh hắn ta: “???”
Ngài tìm tôi tới chỉ đơn thuần… đọc báo???
Tôi đẹp như vậy, ngài không định làm chuyện gì khác sao?
Cô nàng mê mang nhìn gã đàn ông trước mặt, vô cùng hoài nghi người này có phải có bệnh kín gì không. Cô nàng nhỏ giọng, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể: “Lôi đội trưởng ……”
Chỉ tiếc giọng cô nàng đã khàn khàn cứ như tiếng cưa gỗ, nghe thôi đã muốn lấy mạng người. Lúc này chiếc hộp Pandora của Lôi Tử cứ như bị mở ra. Tiếng hát 'Cảnh sát trưởng mèo đen' của Khúc Tiểu Tây lại hiện lên trong óc hắn ta.
Lôi Tử lập tức: “Cô câm miệng cho tôi! Gọi hồn à! Không có việc gì thì câm miệng lại.”
Nói xong, vội vàng ra cửa.
Hắn ta xoa xoa huyệt Thái Dương, nói cùng đàn em bên cạnh: “Mấy ngày gần đây những ai có giọng nói khó nghe đừng lượn qua lượn lại trước mặt tra tấn tôi.”
Đàn em: “???”
Có điều vẫn lập tức trả lời: “Vâng ạ.”
Sao đại ca nhà mình tự nhiên lại có thêm cái tật xấu gì thế?
Lôi đội trưởng mang theo lễ vật đến nhà, Khúc Tiểu Tây quả thực không ngờ đến, cô còn cho rằng người này đã hết hứng thú với mình. Thật không nghĩ ra được tại sao người này lại đột nhiên xuất hiện. Khúc Tiểu Tây đang chạy bản thảo, tự nhiên bị người khác làm phiền, tâm trạng dĩ nhiên không thể tốt được.
Dù thế vì phép lịch sự cô vẫn phải mời người vào nhà.
Khúc Tiểu Tây: “Lôi đội trưởng, sao ngài lại qua đây?”
Lôi Tử: “Tôi không thể đến gặp cô sao?”
Khúc Tiểu Tây bật cười, hỏi lại: “Ngài vì cái gì muốn đến gặp tôi thế? Tôi còn cho rằng phòng tuần bộ mấy người rất bận cơ đấy.”
Mẹ Vương đứng bên cạnh đang chuẩn bị nấu nước pha trà run run một cái, chỉ sợ tiểu thư nhà bà tính tình trẻ con chọc giận quan trên. Bà không biết tuần bộ hay không tuần bộ, trong mắt mấy người già như bà thì những người này đều là quan trên cả.
Đương nhiên không ít người còn gọi đám người đó sau lưng bằng tên 'chó - săn'.
Những điều này đều không ảnh hưởng đến việc dân chúng bình thường sợ hãi khi nhìn đến loại người đó, huống chi người trước mặt còn được xưng là 'đội trưởng' gì đó, vậy chẳng phải là đứng đầu trong đám 'chó săn' sao?
Lôi Tử chẳng có gì bực bội, hắn ta ngồi xuống, nói: “Hai ngày nay tôi vẫn luôn xem bài đăng của cô.”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt: “Sau đó?”
Lôi Tử theo lý thường hẳn nên nói: “Tôi đây không phải liền tới thúc giục bản thảo sao? Không biết, tôi có hay vinh hạnh xem trước một ít không?”
Hắn ta đao to búa lớn ngồi trên sô pha, còn không đợi Khúc Tiểu Tây nói chuyện đã nói thẳng: “Tôi không chấp nhận lời từ chối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận