Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 379. Trộm vào nhà

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Như một nhà Vương tiên sinh đấy thôi, nhà họ sống dựa vào bán hoa, nhờ cô mà chỉ mất khoảng 4 ngày họ đã kiếm được 20 đồng. Số tiền này tương đương với một tháng tiền sinh hoạt nhà Vương tiên sinh, nhà họ mà sử dụng tiết kiệm một chút thì cộng cả tiền thuê phòng bằng ấy tiền cũng đã đủ.
Kể cả khi bên vườn hoa thí nghiệm thành công tạo ra lam sắc yêu cơ, giá thị trường có hơi giảm xuống một chút thì nhu cầu vẫn khá ổn định. Nhà họ mất đi lợi nhuận lớn lại thu được nhiều lợi nhuận nhỏ hơn.
Nhà họ có thể bỏ ra hai đồng mua một cành hoa hồng rồi tự mình nhuộm màu, bán với giá 4 đồng hoặc cũng có thể trực tiếp dùng 5 đồng đổi lấy 2 cành hoa hồng đã nhuộm màu lam. Rõ ràng lợi hơn nhiều khi không cần phải nhuộm màu mà vẫn có thể bán với giá 4 đồng.
Ban đầu có thể kiếm nhiều hơn một chút nhưng cũng tốn công, phiền toái hơn không ít.
Phương án sau dù lợi nhuận thu được ít hơn nửa đồng một cành hoa nhưng lại tiết kiệm biết bao nhiêu việc.
Đa số các cô bé bán hoa sẽ lựa chọn phương án sau, ai bảo giá hoa hồng xanh có lợi hơn mà dễ bán hơn so với hoa hồng đỏ. Ngược lại Đại Nữu Nhi chọn phương án trước, cô bé hy vọng kiếm được thêm bao nhiêu thì lợi bấy nhiêu. Dù cách nhuộm hoa đã được viết rõ ràng trên báo nhưng không phải ai cũng làm.
Có thể người ta xem không hiểu, cũng có thể trong nhà không muốn làm.
Những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là mọi người đều biết Thường Hoan Hỉ vô cùng lợi hại. Nhờ có tiểu thuyết của người này mà bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn, hơn nữa việc kinh doanh cũng dễ dàng hơn. Trước kia cả ngày bán không hết mà giờ vẫn từng ấy hàng lại có thể bán xong sớm.
Cũng có một số người cảm kích Thường Hoan Hỉ vì những hộp giấy có hình cánh hoa hay hình động vật. Họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mà ông chủ cửa hàng cũng biết những loại hộp giấy có hình dạng như thế này so với hộp giấy truyền thống càng được yêu thích hơn so với trước.
Một số khác lại có hứng thú với kinh doanh đồ ăn thức uống. Đây cũng là việc đem đến cơ hội kinh doanh, thu lại nguồn lợi lớn cho họ.
Tóm lại có rất nhiều người đều vui mừng do kiếm được tiền.
Mà theo thời tiết dần dần chuyển lạnh, Khúc Tiểu Tây bắt đầu thực hiện công tác chuẩn bị cho mùa đông. Bây giờ không phải như đời sau, thời tiết chuyển sang mùa đông sẽ có nhiều chuyện không tiện chút nào. Thế nên Khúc Tiểu Tây vẫn phải chuẩn bị đồ dùng mùa Đông.
Tránh gặp phải tình trạng thời tiết đã lạnh còn phải ra ngoài mua đồ.
Cũng may từ giờ đến khi vào đông vẫn còn kha khá thời gian.
Đương nhiên chuẩn bị vật dụng cho mùa đông, Khúc Tiểu Tây chỉ mua một số đồ, phần lớn công việc đều do mẹ Vương làm thay. Khúc Tiểu Tây cũng tăng tiền công cho mẹ Vương, mẹ Vương hứng khởi cực kỳ, làm việc càng thêm ra sức.
Sáng sớm tinh mơ hôm nay mẹ Vương đã qua nhà, bà ở trong bếp bang bang bang chặt thịt liên tục.
“Tiểu thư.”
Mẹ Vương thăm dò, nói: “Nhà chúng ta thiếu bình lớn, nếu cháu rảnh, tốt nhất mua sớm một chút.”
Nếu như làm cho người ngoài, kể cả thiếu cái gì đi chăng nữa thì bà cũng không nói thẳng ra như vậy. May mắn tiểu thư nhà bà là người sảng khoái, không thích người khác quanh co lòng vòng, ở một thời gian lâu bà cũng đã hiểu tính cách cô bé phần nào.
“Cần lớn bao nhiêu ạ?”
“Dì định làm một bình bảo quản thịt.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được, chờ Tiểu Bắc về, cháu sẽ bảo nó đi mua.”
Những việc này, trên cơ bản đều do Tiểu Đông Tiểu Bắc làm.
“Chúng ta quả thật nên mua cái lớn một chút, ngày thường trong nhà luôn có nhiều người.” Dù nhà cô chỉ có ba người nhưng lại chẳng thiếu kẻ đến ăn ké cơm. Gần như Tiểu Bảo ăn cơm bên nhà cô, thỉnh thoảng lại có thêm Túc Bạch đến cọ cơm.
Khúc Tiểu Tây đều đã quen.
Mẹ Vương: “Quần bông của mấy đứa cũng có chút ngắn rồi, chờ xong mấy việc này dì sẽ sửa lại cho.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.”
Hình như nghĩ tới cái gì, Khúc Tiểu Tây nói: “À đúng, giờ trời tối sớm, sau này dì cứ về sớm một chút. Muộn quá không an toàn.”
Vừa nói như vậy, mẹ Vương liền bật cười: “Tiểu thư à, mấy cô bé đang tuổi thanh xuân như cháu buổi tối ra ngoài mới không an toàn chứ bà già như dì thì có gì mà phải sợ?”
Khúc Tiểu Tây: “Cũng không thể nói như vậy.”
Mẹ Vương: “Cháu cứ yên tâm đi, kẻ cắp nhìn thấy một bà già như dì cũng chẳng có hứng thú đâu. Vừa nhìn đã biết nghèo, cướp cũng chỉ tốn công tốn sức mà thôi.” Bà xua xua tay: “Tiểu thư yên tâm, trong lòng dì tự mình hiểu rõ.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu nói một tiếng vâng.
Mẹ Vương bắt đầu lẩm bẩm: “Thật ra trên đường chẳng đáng sợ, người ta ai mà chả biết đây là một bà già không có tiền, trái lại lúc ở nhà, ban đầu còn gặp trộm đấy.”
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc hỏi lại: “Có trộm vào nhà cơ ạ?”
Mẹ Vương bĩu môi: “Khi đó dì còn chưa qua đây làm việc mà làm giúp việc cho hai nhà giàu có, không biết thế nào mà lại bị người ta theo dõi. Dì nghĩ chắc do người ta thấy dì làm việc cho nhà giàu, nếu không cũng là hàng xóm quanh đấy. Bằng không sao có thể nghiên cứu địa hình chính xác đến như vậy, chuẩn xác cả về thời gian nữa. Lúc chồng dì mới mất, của cải trong nhà đều tiêu hết. Dì phải làm thêm nhiều năm mới vất vả tiết kiệm được một chút, không bao lâu đã có trộm đến nhà.”
Nhắc tới những việc này, mẹ Vương lại buồn bực. Bà kể: “Cũng may lúc ấy dì chia tiền giấu ở hai chỗ khác nhau. Mỗi tội chỗ giấu nhiều tiền hơn đã bị trộm. Thật khiến dì tức chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận