Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 219. Xin tư vấn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, thấy Tiểu Nha đã đun nước xong, Khúc Tiểu Tây bắt đầu vo gạo.
Tiểu Nha ngồi xổm nhóm lửa, bé ngẩng đầu nói: “Chị, để em làm đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần, để chị được rồi.” Cô nói: “Nếu em đã làm xong không có việc gì khác, có thể giúp chị quét nhà.”
Tiểu Nha lập tức vui mừng nói: “Được ạ.”
Khi Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc về, Tiểu Nha đang quét rác, bé ngoan ngoãn đứng nép một bên gọi: “Anh Tiểu Đông, anh Tiểu Bắc.”
Tiểu Đông mừng lắm: “Hôm nay bọn anh mua cá đó.”
Tiểu Bắc: “Canh cá rất bổ.”
Tiểu Nha nhấp môi cười tủm tỉm, có vẻ như nghĩ đến hương vị thơm ngon của thịt cá, con bé nuốt nước miếng rồi ngượng ngùng đỏ mặt, mỗi cúi đầu ra sức làm việc hơn.
Khúc Tiểu Tây nấu cơm luôn có kiểu Đông và Tiểu Bắc đến giúp đỡ. hai người không cười nhạo bộ dạng như mèo con thèm ăn của Tiểu Nha, trước kia cả hai còn ở Bạch gia cũng có khác gì đâu.
“Chị, bọn em vừa rồi gặp được thầy Túc ở cầu thang lầu, thầy Túc nói, có chút việc muốn nói với chị.”
Khúc Tiểu Tây: “…… Anh ấy muốn qua ăn ké thì có.”
Túc Bạch mỗi lần tới đều không đi tay không.
Tính ra cũng không tính chiếm lợi của nhà cô.
Nhưng anh thích cọ cơm, đây là điều mà ai cũng nhận ra được.
Khúc Tiểu Tây vốn nghĩ nam nữ có khác nên không muốn tiếp đón anh. Giờ thì có kể lại mặt dày tự đến cửa. Thường xuyên qua lại, dần dần cô cũng thành thói quen. Mọi người ở đây có hơi nhiều chuyện nhưng vẫn tin tưởng nhân phẩm của cô, cũng hiểu rõ bản tính của anh trai này nên họ không nói ra nói vào.
Khi Túc Bạch qua, Khúc Tiểu Tây đang nấu cơm, Túc Bạch nhìn lướt qua Tiểu Nha trong phòng khách.
Tiểu Nha nghiêm túc ngoan ngoãn đứng một bên, Túc Bạch lại xụ mặt, thân hình vốn đã cao lớn đối với mấy đứa bé luôn có sức uy hiếp không nhỏ.
Khúc Tiểu Tây: “Thầy Túc tìm em có việc à?”
Túc Bạch đi vào phòng bếp, ngửi được mùi thơm trong nồi, biểu cảm có phần vui vẻ thoải mái.
Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là cơm khoai tây.
Đây là món cơm mà Khúc Tiểu Tây thích nhất, khoai tây cắt hạt lựu kích thước nho nhỏ như đầu ngón tay, thả thêm chút đậu nành, cà rốt cắt hạt lựu, thịt khô cắt hạt lựu rồi thêm chút gia vị. Tất cả nấu thành món cơm khoai tây siêu ngon.
Anh đã ăn qua một lần, đến giờ ký ức vẫn còn nguyên, rất ngon rất thích.
“Thầy Túc?”
Túc Bạch: “Hôm nay anh nhận được thư của anh rể.”
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Chuyện của Thẩm Hoài liên quan gì đến cô?
Túc Bạch: “Anh ta nhắc tới Bạch gia.”
Động tác xắt rau của Khúc Tiểu Tây dừng một chút, sau đó hỏi: “Rồi sao? Bạch gia lại gây chuyện?”
Túc Bạch: “Bạch lão gia lại ầm ĩ với Khúc thị. Khúc thị cậy sức khỏe mình tốt lại đánh ngã Bạch lão gia lần nữa. Bạch lão gia vốn đã bị liệt hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Nghe nói không sống được mấy ngày nữa. Thân thích của Bạch lão gia bên kia muốn đánh muốn giết, Khúc thị sợ hãi chạy trốn giờ ở đâu cũng không biết. Anh nghĩ bọn họ đã thảm hại như vậy thì cũng nên nói cho em coi như một tin tức tốt.”
Khúc Tiểu Tây: “Cho nên anh liền gấp không chờ nổi tới nói cho em?”
Túc Bạch cười: “Anh tưởng em muốn biết, lại nói, lúc này qua nói cho em còn có thể cọ một bữa cơm.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh thật thẳng thắn.”
Túc Bạch: “Anh còn mang theo chút đồ, là của Tiểu Bảo tặng cho mấy đứa.”
Khúc Tiểu Tây: “Quả nhiên Tiểu Bảo tốt nhất.”
Túc Bạch nhếch khóe miệng lên.
Bọn cô tiếp xúc không nhiều lắm nhưng kể cả tiếp xúc ít, Khúc Tiểu Tây cũng coi như hiểu đại khái tính cách Túc Bạch. Cô biết người này có chút thần bí nhưng vẫn đáng tin, hơn nữa còn không phải người phức tạp gì.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Có chút chuyện em muốn nhờ anh cố vấn.”
Túc Bạch nhướng mày: “Cái gì?”
Khúc Tiểu Tây: “Hai người đi ra ngoài cùng Tiểu Nha chơi nha.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc bị đuổi ra ngoài.
Hai đứa nhóc còn không muốn đi đâu.
Khúc Tiểu Tây xua xua tay rồi nói: “Thật ra em muốn hỏi anh một chút, anh nói xem nếu em có ít tiền mặt trong tay thì nên xử lý thế nào mới tốt?”
Giọng thực nhẹ: “Nếu dùng để mua phòng ở chắc chắn không đủ, chỗ tốt tiền còn kém xa vạn dặm. Nếu đổi thành thỏi vàng, vòng bạc linh tinh gì đó thì người bình thường cũng chẳng muốn đổi với em. Ngân Hàng Hoa Kỳ lại thu phí thủ tục rất cao, còn muốn chờ rất lâu. Tuy nhiên tiền mặt đặt trong tay em lại lo sợ sẽ mất giá trị. Số lượng vốn không nhiều lắm mà còn bị giảm giá trị chẳng phải lỗ vốn sao? Trên phương diện này anh là người chuyên nghiệp, có thể cho em chút ý kiến chuyên nghiệp không?”
Túc Bạch không có biểu tình gì đặc biệt, nói: “Anh chẳng có ý kiến gì, em làm cách nào cũng đều không được. Nếu em muốn đổi sang vàng thỏi, đổi không nhiều thì anh có thể giúp em, dưới điều kiện em tin tưởng anh. Những viên chức nội bộ như bọn anh luôn có chút phúc lợi riêng cho mình. Nếu muốn đầu tư anh cảm thấy cũng không tốt, đặc biệt là trong thời điểm này. Dân chúng bình thường dù đầu tư cái gì cũng chỉ có hại mà thôi. Bất động sản, điền sản đều có thể kiếm tiền, còn có thể đầu tư kiếm rất nhiều tiền. Em không có bối cảnh, dù làm cái gì cũng có nguy cơ trắng tay rất cao. Người không có bối cảnh như em dù kiếm được ít tiền, Em có tin không, hôm nay em kiếm được tiền, ngày mai chắc chắn sẽ có kẻ theo dõi em, ăn em anh đến xương cốt cũng không còn. Ngàn vạn đừng xem thường sự tham lam của con người. Ba anh em bọn em không bằng cứ sống yên ổn một chút sẽ tốt hơn.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh nói cũng quá thương tổn người rồi.”
Túc Bạch mỉm cười: “Lời nói thật mà thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng phải.”
Túc Bạch: “Có điều trên tay nhiều tiền mặt quá, đúng là không tốt lắm.”
Anh nhìn Khúc Tiểu Tây, nói: “Không bằng……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận