Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 189. Tôi là Sailor Moon

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Tôi là Sailor Moon, tôi yêu chính nghĩa, hóa thân.”
Bà Bàng: “……”
Khúc Tiểu Tây nấc một cái, một mùi rượu nồng nặc bay ra.
Bà Bàng: “Cháu uống say hả?”
Khúc Tiểu Tây: “Nói bậy! Cháu mới không say!” Cô xoay người: “Cháu phải về nhà, lần sau chúng ta cùng nhau nghe kể chuyện, gọi cả dì nhá! Mẹ Hứa nói cháu kể hay lắm.”
Bà Bàng móc móc lỗ tai: “Gì?”
Khúc Tiểu Tây không giải thích, xua xua tay, nói: “Về nhà ngủ.” Cô bổ sung: “Cháu mệt rồi.”
Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã về tới nhà, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy anh trai ngủ dậy. Khúc Tiểu Tây bèn đặt bữa sáng lên bàn rồi nói: “Tiểu Đông, anh ăn bữa sáng đi, em đi ngủ một lát.”
Tiểu Đông lo lắng: “Em gái, em không có việc gì chứ?”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Em thì có chuyện gì được, mọi người lại không tin em. Em ngàn ly không say.”
Tiểu Đông: “Anh tin em.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy đúng rồi!”
Cô quay về phòng, một đêm không ngủ nên chăn đệm có chút lạnh lẽo. Cô kéo chăn, đá bay giày rồi chui cả người vào trong.
Trong chăn tối om, cô đột nhiên cong khóe môi, không tiếng động bật cười.
Chỉ một lát sau đã ngủ mất.
Ba bé trai ngồi ở phòng khách ăn cơm sáng. Tiểu Bắc bịch bịch đi đến trước cửa phòng Khúc Tiểu Tây, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy chị mình cuộn tròn thành hình cầu, ngủ ngon lành, cuối cùng nhóc cũng yên tâm.
Nhóc trở lại phòng khách, rón ra rón rén: “Chị đi ngủ rồi.”
Tiểu Đông nghiêm trang: “Chị em buổi sáng mới trở về, chắc chắn sẽ mệt mỏi rồi.”
Tiểu Bắc: “Vậy bọn mình nói nhỏ chút nha.”
Đạt thành nhất trí, ba đứa bé bắt đầu rón ra rón rén.
Mặc kệ làm gì cũng luôn sử dụng khẩu hình kết hợp khoa tay múa chân để nói chuyện.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, Khúc Tiểu Tây ngủ một giấc thấy cơ thể thật thoải mái. Giấc ngủ này của cô không biết như thế nào lại mơ thấy đời trước.
Đời trước, cô phụ trách đưa tin về một mỏ than.
Lúc ấy cô phải bỏ sức chín trâu hai hổ mới lấy được chứng cứ. vì tin tức này mà thiếu chút nữa cô bị người ta ném vào mỏ than. Cô căn cứ vào tin có được đưa một bài viết chính nghĩa. Thế nhưng sau khi đăng tải bài viết lại nhận được thư từ luật sư.
Dưới danh nghĩa "vu hãm".
Chứng cứ của cô đưa ra đã bị người ta đánh tráo.
Kẻ đánh tráo cũng chính là người đã đào tạo cô, dạy cô làm phóng viên phải có đạo đức nghề nghiệp. Cô vẫn luôn tôn kính vị tiền bối kia, ấy vậy mà không ngờ lại có kết quả như vậy. Mấy tờ báo cho đến độc giả đều tin tưởng biên tập kia chứ không phải là cô.
Mọi người đều cảm thấy cô làm giả tin tức nên mới có kết quả như vậy.
Cuối cùng cô vì bình ổn tình hình mà đứng ra gánh vác trách nhiệm, đang bảo xin lỗi rồi rời khỏi tòa soạn.
Cũng chính bởi "sự cố" đó mà cô không thể tìm được công việc nào tốt. Cuối cùng vẫn là mấy người chủ biên tin tưởng cô, không đành lòng nhìn cô như vậy, thấy cô có năng lực lại vô tội nên đề cử cô với một người bạn vào đội paparazzi.
Đội trưởng của đội cũng từng là phóng viên, cảnh ngộ không khác nhiều so với Khúc Tiểu Tây. Anh rất thưởng thức năng lực của Khúc Tiểu Tây nên vui vẻ giữ cô lại.
Tìm được công việc mới, Khúc Tiểu Tây cuối cùng mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đứa trẻ có gia đình sẽ không biết những đứa bé nghèo khổ không nhà không chốn về phải giúp sức làm việc gian nan như thế nào.
Công việc này đối với cô mà nói đúng là nắng hạn gặp mưa rơi.
Cô một mình tìm một quán ăn ven đường, uống vài lít rượu trắng, lại uống bia, nhiều đến mức thiếu chút nữa trúng độc cồn. Thế nhưng càng uống cô càng thấy tỉnh táo, cứ như mỗi lời mình nói, mỗi biểu cảm của người khác, dù chi tiết nhỏ đến đâu cô vẫn nhớ rành mạch.
Lúc ấy cô liền phát hiện bản thân có thể uống được rất nhiều rượu. Hơn nữa càng uống nhiều thì đầu óc càng tỉnh táo, mặc kệ đó là chuyện gì lại có thể nhanh chóng phân tích ra nguyên nhân.
Đúng là không say, trừ việc …. nói nhiều.
Nói nhiều thì đã làm sao? Miễn cô không nói những chuyện không nên nói là được. Vậy nên Khúc Tiểu Tây nguyện ý kể chuyện ma và ca hát coi như một cách phân tán cơn say rượu.
Hơn nữa uống rượu đem đến cảm giác sung sướng mà những cách khác không thể đạt được.
Đương nhiên nếu không bị đưa đến bệnh viện rửa ruột thì càng tốt.
Việc lần này trải qua như thế nào, đầu óc Khúc Tiểu Tây đều nhớ rõ. Cô không phải một đứa trẻ đáng thương luôn đắn đo. Người ta làm mùng một thì cô là mười năm. Tính đi tính lại thì chỉ cần cô cẩn thận, chưa chắc đã không làm được. Mấy tháng tiếp đó, mỏ than kìa cuối cùng cũng đổ, chuyện của gã biên tập kia cũng lộ ra ánh sáng, thất bại danh liệt, thậm chí còn bị khởi tố.
Khúc Tiểu Tây lúc đó sướng rơn.
“Ôi”
Chạng vạng gió lạnh phất phơ thổi qua, Khúc Tiểu Tây dần tỉnh táo lại, cô còn trẻ, trụ cột cơ thể vẫn khá tốt nên không có tật xấu đau đầu say rượu.
Cô ngồi dậy xoa xoa đầu tóc rối bời, không biết tại sao mình lại mơ lại những chuyện cũ đó. Những chuyện đó hình như đã rất xa xôi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận