Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 200. Kết nhóm ăn cơm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Gã ngẫu nhiên qua đây lấy bàn thảo tuyên truyền nên sẽ gặp được Tom. Người như gã ấy à, ưu điểm lớn nhất là có thể nịnh bợ ai thì nịnh bợ. Quan hệ hai người vì vậy cũng có thể coi như nói chuyện được. Nhờ đó gã mới biết kỹ thuật chụp ảnh của cô Cao tốt như vậy.
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, cười như không cười: “Tìm cháu? Xưởng điện ảnh bọn chú hẳn phải có người chuyên môn chứ?”
Lê quản lý: “Có chứ, nhưng mấy tên đó chụp theo kiểu thông thường thôi, chú đã nhìn ảnh chụp tạp chí của cháu rồi. Không biết vì sao chỉ thấy đẹp không tả xiết. Cháu nói chú làm tuyên truyền dĩ nhiên phải làm thế nào đẹp nhất có thể đúng không?”
Khúc Tiểu Tây: “Nhưng như vậy hình như không tốt lắm.”
Cô giành bát cơm của người ta thì ai vui nổi?
Cô thích kiếm tiền đấy nhưng lại không thích phiền toái, càng không thích gây thù chuốc oán.
Khúc Tiểu Tây: “Chú cũng biết cháu dạo này khá bận. Cháu không cần phải kiếm thêm khoản tiền này rồi đắc tội với người ta đâu.”
Lê quản lý thưởng thức cô Cao nhất chính là có chuyện nói thẳng, chưa bao giờ giấu giếm quanh co lòng vòng.
Gã nghiêm túc: “Cái này thì cháu cứ yên tâm, chú đã cho mấy người đó xem ảnh chụp trên Yogurt họa báo của cháu rồi, họ đều nhất trí cho rằng trình độ của cháu rất tốt, cũng đồng ý mời cháu qua chụp ảnh, thậm chí còn muốn học lỏm kỹ thuật của cháu đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Lê quản lý: “Cháu cứ yên tâm, tuyệt đối không tốn nhiều thời gian của cháu đâu, sẽ không gây phiền toái khác cho cháu. Điểm này chú có thể đảm bảo.”
Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Chắc chắn không có vấn đề?”
Lê quản lý: “Cái này cháu cứ yên tâm đi, chúng ta hợp tác lâu như thế đã khi nào chú lừa cháu chưa? Chú nói đúng không?” Gã lại thêm một câu: “Giá cũng không tồi.”
Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Vậy được, khi nào chụp ảnh?”
Lê quản lý: “Ngày mai, cháu thấy được không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Được ạ.”
Hai người lại thương lượng một lát rồi quyết định luôn.
Lê quản lý đặt một phong thư xuống, nói: “Cô Cao, đây là dự chi trước cho cháu một nửa thù lao lần này.”
Khúc Tiểu Tây đôi mắt cong cong, cười tủm tỉm: “Cháu thích tiền nhất đó.”
Bất ngờ cửa phòng bị mở ra.
Tiểu Đông, Tiểu Bắc cùng trở về, bên người còn mang thêm một Túc Bạch.
Tầm mắt Túc Bạch dừng trên phong thư, nháy mắt như tạm dừng.
Khúc Tiểu Tây không quan tâm nhiều như vậy, nói: “Mọi người đã về rồi.”
Lê quản lý vén tay áo: “Thầy Túc sang đây đấy ư? Mọi người có việc cần nói à? Vừa lúc bọn tôi nói xong rồi. Để tôi giúp mọi người làm cơm chiều. Mọi người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên ha.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần, chú không cần giúp, không……”
Lê quản lý: “Nên làm, nên làm mà.”
Gã nhanh nhẹn cầm theo một cái hộp vào phòng bếp rồi bắt đầu bận rộn.
Túc Bạch nhìn về phía Lê quản lý, nhấp môi không nói, ngồi xuống.
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, nhìn bộ dạng này của Túc Bạch, thử hỏi một chút: “Tối nay anh muốn ở lại ăn cơm chiều không?”
Túc Bạch trả lời rất nhanh: “Được.”
Khóe miệng cô cong lên: “Được.”
Khúc Tiểu Tây coi như cũng đã nhìn ra, vị thầy Túc này, trừ ăn ngon cũng không có yêu thích nào khác.
Cô mỉm cười nói: “Thầy Túc, hình như trước nay em không thấy anh nấu ăn bao giờ. Anh bình thường ở nhà làm thế nào vậy??”
Cô ban đầu cũng không để ý lắm. Mãi đến khi sự kiện bánh rán nhân hẹ diễn ra khiến ký ức khắc sâu làm cô không nhớ kỹ không được. Sau này hơi chú ý một chút mới phát hiện Túc Bạch không có bộ dáng của người biết nấu cơm.
Nhắc tới nấu cơm, khóe miệng Túc Bạch như có như không xệ xuống, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn mơ hồ cảm thấy được.
Anh nói: “Anh sẽ không nấu.”
Cái “không nấu” này còn kèm theo cảm giác như vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
Khúc Tiểu Tây bật cười, bảo sao người này cứ mỗi lần qua nhà cô lại nhìn chằm chằm vào đồ ăn cứ như hổ đói vồ mồi.
“Thật khó tưởng tượng, rõ ràng anh kiêm nhiều công việc như vậy, cứ như việc gì cũng biết làm, vậy mà lại không nấu cơm được?” Khúc Tiểu Tây bắt đầu hỏi han.
Hôm nay Khúc Tiểu Tây không phải khách sáo giả tạo mà thật sự muốn mời Túc Bạch ăn bữa cơm chiều rồi thuận tiện nhờ vả anh cố vấn chuyện đầu tư một chút. Túc Bạch kiêm nhiệm nhiều công việc nhưng việc chính của anh là nhân viên đứng đắn trong Ngân hàng Hoa Kỳ đấy.
Khó có thể tin được nhưng là sự thật thiên chân vạn xác.
Túc Bạch nâng mắt lên, nhìn lom lom về phía Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Túc Bạch nghĩ nghĩ, cực nghiêm túc hỏi: “Anh có thể kết nhóm với nhà em không?”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Túc Bạch: “Anh miễn phí dạy học, cũng giao tiền cơm.”
Khúc Tiểu Tây hơi hòa hoãn lại mới từ chối: “Không được.”
Câu trả lời chém đinh chặt sắt nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn giải thích một chút: “Thời gian của anh với bọn em chưa chắc đã giống nhau. Em bên này rất bận, không có khả năng chỉ vì một mình anh mà mở lò nấu cơm. Hơn nữa giữa trưa anh không quay về ăn, buổi tối thì chưa biết được. Nếu em đồng ý với anh thì chẳng khác gì lừa tiền anh.”
Khúc Tiểu Tây rất kiên quyết còn Túc Bạch lại nói: “Không sao cả.” Hai mắt anh sáng ngời, nghiêm túc: “Anh có thể mang cơm.”
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Túc Bạch: “Buổi tối em làm nhiều hơn một chút để anh làm cơm mang đi ngày hôm sau là được.”
Anh bổ sung: “Thời gian kịp thì ăn tại chỗ, không kịp anh mang cơm đi, nếu nguội cũng không sao, em nấu cho anh là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận