Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 388. Thẩm Hoài mời khách

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Đỗ Bách Tề lái xe tiến vào Tô Giới Anh, rất nhanh đã đến cửa nhà họ Thẩm.
Hôm nay là ngày Thẩm Hoài mời khách, trong sân hiện đã có một chiếc xe đang đỗ, đó là xe của Lôi Tử. Quan hệ của Đỗ Bách Tề với Lôi Tử không phải vui vẻ gì nhưng Thẩm Hoài với Lôi Tử lại có tình hữu nghị không tồi, dù sao có vài người không dễ đắc tội.
Đỗ Bách Tề biết được xe của Lôi Tử đến trước cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn dừng xe bên cạnh.
Đỗ Bách Tề nhẹ nhàng cầm hoa từ ghế phụ lên.
Gã sai vặt: “……”
Đỗ tiên sinh đây là muốn tặng hoa cho tiên sinh nhà mình ư?
Này… sở thích này có hơi kỳ quái nhỉ?
Đàn ông tặng hoa cho đàn ông, chưa từng nghe thấy chuyện như vầy bao giờ.
Đỗ Bách Tề hỏi: “Cao tiểu thư tới rồi sao?”
“Còn chưa ạ.” Gã sai vặt cung kính trả lời.
Cho nên… đây không phải đưa cho lão gia nhà mình?
Quả nhiên đã thấy Đỗ Bách Tề trực tiếp xoay người, nói: “Nói với Thẩm Hoài tôi qua cách vách.”
Gã sai vặt: “…… a.”
Đỗ Bách Tề đi vào nhà cách vách, vừa lúc trong viện có người, Đỗ Bách Tề: “Tôi tìm Cao tiểu thư.”
Vừa vặn mẹ Hứa ra ngoài, bà vội hỏi: “Hóa ra là Đỗ tiên sinh, Cao tiểu thư bên này còn đang có khách.”
Đỗ Bách Tề nhướng mi: “Vậy vừa hay, nhiều người còn có thể đánh mạt chược.”
Hắn mặc một bộ áo dài, nhìn bề ngoài có vẻ là người không dễ sống chung, một thân khí độ tự nhiên không cần nhiều lời cũng đủ để người khác sợ. Người trong sân viện không ai dám đáp lời. Đỗ Bách Tề cũng không quan tâm mà đi thẳng tới nhà Khúc Tiểu Tây gõ cửa.
Mẹ Vương: “Tiên sinh, ngài tìm vị nào?”
Đỗ Bách Tề híp mắt lại như đường kẻ chỉ, cười hỏi: “Tiểu Tây có nhà chứ?”
Mẹ Vương: “Tiểu thư có nhà.”
Người có thể gọi 'Tiểu Tây' có thể thấy đây không phải người ngoài. Bà làm việc ở đây thời gian không phải ngắn mà lại chưa từng thấy qua người này.
“Đỗ tiên sinh?”
Lôi Tử lúc này đang ngồi trong phòng khách, hắn ta nhìn sang Đỗ Bách Tề, ngoài cười trong không cười: “Ai ui, thật trùng hợp.”
Đỗ Bách Tề: “Không nghĩ tới Lôi đội trưởng quen thuộc như vậy đấy, không thân với người ta lắm mà dám nghênh ngang vào nhà à?”
Hắn nhìn lướt qua phòng khách, trừ Lôi Tử còn có Đỗ Tiểu Ngũ.
Đỗ Tiểu Ngũ lập tức đứng dậy, cung kính: “Đại ca.”
Đỗ Bách Tề ra hiệu ý chào hỏi, Đỗ Tiểu Ngũ ngồi xuống.
Khúc Tiểu Tây: “Khó được khi có nhiều khách như vậy, nhà tôi thật đúng là bồng tất sinh huy.”
Đỗ Bách Tề giao hoa cho Khúc Tiểu Tây, nói: “Tặng nhóc nè.”
Khúc Tiểu Tây: “Cảm ơn nha.” Cô mỉm cười nhận hoa, gật đầu ngửi một chút, khen: “Rất thơm.”
Cô quay đầu giao cho mẹ Vương, dặn: “Dì tìm cái bình đẹp đẹp để cháu cắm hoa vào nha.”
Cô cười khanh khách, thanh thúy nói: “Không nghĩ tới hai vị đều có một mặt dịu dàng như thế đấy.”
Đỗ Bách Tề liếc mắt nhìn qua, rất nhanh đã thấy bên cửa sổ có đặt một bình hoa, bên trong cắm một bó hoa hồng lam đã nở rộ. May mắn mà hắn không mua hoa hồng lam, nếu cũng mua cùng loại thì chẳng khác gì bắt chước người khác.
Hắn nói: “Người xinh xứng với hoa đẹp.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Tôi hiểu mọi người vì sao tặng hoa cho tôi nhưng tôi lại chưa rõ lắm, không phải hôm nay Thẩm tiên sinh mời khách sao? Sao mọi người đều ghé qua chỗ này của tôi thế? Muốn làm gì à?”
Dù Thẩm Hoài cũng mời cô…
Nhưng cô còn chưa ra khỏi cửa đâu, ấy vậy mà đã bị người ta giữ chân trong nhà. Lôi Tử đến nhà làm khách, Đỗ Tiểu Ngũ lập tức đề phòng cứ như chống giặc cướp nên mò qua đây ngay. Mấy người này ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Đỗ Bách Tề theo tới.
“Ông chủ lớn như anh ta toàn nói đến mấy cái cổ phiếu rồi kỳ hạn hay giao hàng linh tinh gì đó, bọn tôi nào hiểu được. Chúng ta có đi qua cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cứ ở chỗ này của cô ngồi thêm một lúc, nghe cô nói chuyện có khi còn học được thêm nhiều thứ nữa.”
Đỗ Bách Tề dựa vào trên sô pha, hỏi: “Anh em nhà nhóc đâu?”
Khúc Tiểu Tây: “Đều đi sang nhà hàng xóm, sáng sớm đã cùng Tiểu Bảo đi rồi.” Cô cười khanh khách: “Tiểu Bắc nhà tôi hôm nay còn hỏi có thể thấy chú không đó.”
Vận may của con người với nhau thật khó nói.
Đỗ Bách Tề cười: “Xem ra bọn tôi hợp nhau thật ấy chứ, tôi cũng rất thích cậu nhóc kia.”
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng bật cười, cô hơi hơi cúi đầu, Lôi Tử ngồi ngay bên cạnh, đột nhiên hơi sửng sốt rồi nhìn về phía hai tròng mắt giảo hoạt của cô, hắn ta lập tức hoàn hồn.
Trên đời này có một loại người như vậy đấy, chỉ cần nhà mi nhìn thấy cô ấy sẽ thấy cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Chỉ cần hơi lơ đãng một chút thôi sẽ sa chân vào trong đó. Mỗi tội khoảnh khắc xinh đẹp chỉ dừng trong chốc lát rồi hóa thành hư ảo.
Chỉ cần hơi hiểu rõ là có thể lý giải được ngay.
Đây là một người có tính cách với bề ngoài khác nhau cứ như hai người riêng biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận