Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 492. Người mẹ tốt nhất

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hôn lễ của Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây chuẩn bị với khí thế hừng hực. Bản thân Túc Bạch bận đến mức chân không chạm đất, gần như những ai có thể dùng được anh đều dùng.
Anh ôm một chồng thiệp mời đi vào nhà Thẩm Hoài: “Anh rể, tôi biết anh chữ đẹp, đến đây, viết thiệp mời giùm đi.”
Thẩm Hoài: “Được, để đó, anh sẽ viết xong sớm thôi.”
Chuyện kết hôn lớn như vậy, Thẩm Hoài sẽ không gây thêm phiền cho anh. Tự nhiên mười hai vạn phần…… Từ từ!
Hắn nhìn về phía ngón tay Túc Bạch, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, vội bắt lấy tay anh, giọng khàn khàn lại bén nhọn: “Cái này từ đâu có?”
Túc Bạch: “Anh đây mắc phải tật xấu gì thế?” Anh rút tay mình ra: “Đây là nhẫn Tiểu Tây đưa tôi đấy.”
Tuy rằng nhìn ra Thẩm Hoài không thích hợp nhưng anh vẫn nói rất khoe khoang: “Thế nào? Vừa đẹp nhỉ?”
Anh nói: “Đây là duyên phận.”
Thẩm Hoài nhìn nhẫn, mãi vẫn không nói gì, chỉ có đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ tươi.
“Cô…cô ấy lấy ở đâu ra?” Hắn hỏi ra tới.
Túc Bạch nhìn Thẩm Hoài thật sâu: “Anh biết nhẫn này?”
Anh vốn chỉ nghĩ định nói thôi nhưng Thẩm Hoài lại quá khác thường. Không phải do anh không nghĩ nhiều.
“Đây là, đây là…… Đây là Khúc Tiểu Tây cho cậu, anh đi hỏi cô ấy!!!”
Thẩm Hoài dĩ nhiên nhận ra chiếc nhẫn này. Đây là chiếc nhẫn mà người tình đầu của hắn đã từng dùng, hắn thậm chí còn từng đeo. Sau này cô ấy bị lửa 'thiêu chết', những vật tùy thân của cô ấy dĩ nhiên cũng không còn. Thật ra trong lòng hắn đã cam chịu rằng người không còn.
Ấy vậy mà không ngờ có một ngày lại nhìn thấy nó.
“Đây là di vật mẹ cô ấy để lại.”
Thẩm Hoài kinh ngạc mở to mắt, khóe miệng run rẩy: “Di vật mẹ cô ấy để lại? Bảo sao, bảo sao anh em nhà họ lớn lên giống đến thế… mình còn tưởng rằng đó là trùng hợp… mình còn nghĩ là trùng hợp… Cao Nhược Huyên, không sai, cô ấy họ Cao…. Vậy mà mình lại không nghĩ ra. Bảo sao Khúc Tiểu Tây lại dùng tên như vậy. Bảo sao lại là họ Cao… bảo sao…”
Hắn phảng phất như bị đả kích to lớn lắm.
Túc Bạch vẫn luôn biết đây là điều thống khổ nhất của Thẩm Hoài.
Thật ra không ngờ tới giờ này ngày này chuyện cũ sẽ ngẫu nhiên đến như vậy.
“Anh rể, tôi không hy vọng anh làm ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của tôi.” Túc Bạch nghiêm túc mở miệng: “Tôi tin anh hiểu ý tôi.”
Thẩm Hoài tìm thế thân nhiều năm như vậy, nói đến cùng Khúc Tiểu Tây vẫn giống nhất.
Bởi vì cô căn bản chính là con gái người kia.
Nhưng Túc Bạch một chút cũng không muốn để Thẩm Hoài làm bậy.
Anh không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của mình.
Ngón tay anh ấn trên thiệp mời: “Tôi tìm người khác viết.”
Ngay lúc Túc Bạch chuẩn bị rời đi, Thẩm Hoài mở miệng: “Để xuống.”
Túc Bạch quay đầu lại.
Đôi mắt Thẩm Hoài màu đỏ tươi, vậy nhưng biểu tình không lúc nào bình tĩnh hơn so với bây giờ.
Hắn nói: “Buông đi, anh giúp cậu viết.” Dừng một chút mới nói: “Đừng nói với Khúc Tiểu Tây rằng tình đầu anh vẫn luôn tìm mẹ cô bé.”
Túc Bạch nhướng mày.
Thẩm Hoài vuốt mặt: “Anh hy vọng cô ấy trong lòng con mình luôn là người mẹ tốt nhất.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp chung trên vách tường phòng khách, đó là hắn cùng cậu con trai Tiểu Bảo. Thẩm Hoài thấp giọng: “Anh cũng hy vọng anh là người cha tốt nhất trong cảm nhận của Tiểu Bảo.”
Từ lần Tiểu Bảo lạc đường đó, hết thảy đã không giống nữa. Hắn thở dài một tiếng: “Anh sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới của cậu, bất luận kẻ nào đều không phải cô ấy. Trên đời này, ai cũng không thể thay thế ai được. Kể cả đó là con gái cô ấy đi chăng nữa.”
Nói đến cùng, rốt cuộc tuổi lớn, hắn tuy có hai mươi năm sống trong thương nhớ nhưng cuối cùng theo thời gian dần trôi cũng chậm rãi buông xuống.
Không phải buông bỏ người kia mà là buông xuống chấp niệm.
Hắn nghiêm túc: “Nhất định không được nói cho Khúc Tiểu Tây.”
Túc Bạch nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Hoài, gật gật đầu.
Túc Bạch rời khỏi, Thẩm Hoài vuốt mặt, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Bảo đứng ở cầu thang.
Hắn vẫy tay nói: “Lại đây.”
Cha con hai người ngồi cạnh nhau, hắn duỗi tay xoa xoa đầu con trai, nói: “Con đã trưởng thành rồi, con với cha mà nói mới là quan trọng nhất.”
Tiểu Bảo nghiêm túc: “Cha, chờ cha già rồi, không thể động, con sẽ bưng phân đổ nước tiểu cho cha.”
Thẩm Hoài: “…… Cút đi!”
Không thể động đậy, sao hắn lại không thể động?
Hắn còn trẻ cơ mà.
Hắn lại dùng sức xoa đầu thằng con trai ngốc: “Về sau coi Tiểu Đông, Tiểu Tây như anh chị ruột, còn Tiểu Bắc như em ruột, nhớ chưa?”
Tiểu Bảo trợn trắng mắt: “Quan hệ của bọn con không cần ngài phải nhắc.”
“Đi, cha con chúng ta cùng chạy bộ……”
“Vâng!” Tiểu Bảo nâng gương mặt tươi cười kéo cha cậu: “Đi!”
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy dĩ nhiên không ảnh hưởng đến chuyện hôn lễ.
Thế nhưng có một số người, tỷ như đám người Trần biên tập hay Lê quản lý lại tò mò không biết tại sao dùng tên 'Khúc Tiểu Tây'. Chẳng qua chỉ nghi ngờ một chút rồi cũng hiểu ra, chắc chắn không có khả năng ghi nhầm. Bởi vậy họ cũng không hỏi nhiều. Tóm lại người ta đã tỏ rõ như vậy thì không có vấn đề.
Rất nhanh hôn lễ của Khúc Tiểu Tây đã được cử hành đúng hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận