Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 342. Bàn luận sau lưng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Vừa đi đến sân điện đã thấy chị em nhà họ đi theo bà nội họ hái rau. Không hiểu sao ở quê mấy người này ở đâu mà không gọi là bà nội mà kêu 'A bà'. Ba người vừa làm vừa nói chuyện, nhác trông thấy Khúc Tiểu Tây ra ngoài, tầm mắt cả ra đồng loạt nhìn về phía Khúc Tiểu Tây.
Trong ánh mắt cả ba đều mang theo ý bắt bẻ.
Khúc Tiểu Tây rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Ánh mắt cô liếc qua bộ sườn xám màu lam của Trương Ngọc Thục, thầm nghĩ, hóa ra sáng nay người nghe lén không phải Trương Ngọc Uyển mà là Trương Ngọc Thục mới đúng.
Cô gật gật đầu với mấy người họ rồi đi thẳng ra ngoài cổng.
Trương Ngọc Uyển nhìn chằm chằm vào bóng dáng Khúc Tiểu Tây, cô ta cắn chặt môi, trong ánh mắt tràn đầy sự ghen ghét. Cô ta cũng không biết từ khi nào nhưng chỉ thấy nhà kia thuê bảo mẫu, chi phí ăn mặc không kém, rất nhiều quần áo đều mua từ bách hóa thương trường, cô ta bắt đầu nảy sinh sự ghen ghét.
Không chỉ thế, cô ta mơ hồ có thể cảm giác được rất nhiều người thích con nhỏ kia. Những người đàn ông kia đều đối xử khách khí với con nhỏ đó, rất dịu dàng nhưng lại vô cùng lạnh nhạt với cô ta. Điều này đã làm cho cô ta cực kỳ khó chịu.
Lúc trước khi vẫn còn ở nhà cũ, cô ta có rất nhiều người theo đuổi. Trong đó còn có cả bạn học nam từng được đọc sách ở gần nhà cô ta, thế mà đến đây, không còn ai vây quanh cô ta nữa.
Trương Ngọc Uyển nắm chặt mấy cọng rau xanh trong tay, Trương Ngọc Thục đứng bên cạnh liếc thấy, ánh mắt lóe lên.
“Em nhìn thấy……” Giọng Trương Ngọc Thục nhỏ như muỗi kêu, gần như nghe không rõ: “Sáng nay Thẩm tiên sinh nói muốn mời cô ấy ăn cơm chiều.”
Trương Ngọc Uyển lập tức nói: “Thật vậy không? Em tận mắt nhìn thấy? Em không nói dối chứ?” Giọng vừa vội vàng vừa nghiêm khắc.
Trương Ngọc Thục vội nói: “Em tận mắt nhìn thấy.” Ả ta sau đó gội đè thấp giọng xuống, giọng nói yếu đuối lại mang theo chút 'hâm mộ' nói: “Cao tiểu thư đẹp như vậy, trách không được mọi người đều thích cô ấy.”
Trương Ngọc Uyển lập tức bật tanh tách, giọng nói tàn khốc: “Con nhỏ đó có gì mà đẹp? Có ai đang trẻ tuổi mà xấu đâu? Ỷ vào vẻ ngoài hơi chút hơn người mà câu tam đáp tứ, chân đạp mấy thuyền, loại người như vậy chẳng sớm hay muộn cũng sẽ gặp quả báo.”
Trương Ngọc Thục hơi co rúm lại, nói: “Nhưng… nhưng cô ấy có vẻ rất lợi hại.”
Trương Ngọc Uyển cười lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người?” Cô ta một phát ném rau trong tay đi, tức giận nói: “Chị chẳng kém cô ta!”
Vị lão phu nhân lập tức nhíu mày: “Mày làm gì đó?” Bà ta trừng mắt liếc nhìn Trương Ngọc Uyển một cái: “Nếu không phục thì cố gắng lên một chút, ở chỗ này lãng phí thức ăn làm gì? Đây đều là đồ phải mua bằng tiền đấy, ai cho mày làm hỏng hả? Đồ thị mẹt chỉ biết ăn không biết kiếm tiền! Không hiểu chuyện chút nào! Chỉ biết kiêu ngạo ở nhà, mày mà có chút bản lĩnh thì đã đen con hồ ly tinh kia đè xuống mà đánh rồi. Không nhanh nhanh chóng chóng mà dành lấy trái tim Thẩm tiên sinh đi, còn ở chỗ này mà so đo với em gái, có ích gì không? Còn mày nữa, Ngọc Thục! Mày như thế thì chuyện trong nhà ngày thường sao có thể giao cho mày? Mày đừng tưởng chuyện của mày không giống thế. Mày cũng phải ra sức đi. Nhà chúng ta dọn đến Tô Giới vì cái gì? Còn không phải để cho bọn mày có chỗ tốt mà về sau này hay sao? Một đám không làm được việc gì, chỉ biết gây chuyện.”
Bà ta trừng mắt lên, hai chị em kia đều ngoan ngoãn hẳn.
Chỉ là một người thì cắn môi căm giận hái rau, một người khác thì cúi gằm mặt xuống, cố gắng đem đầu vùi thấp đến hết sức có thể.
Ba người kia dần dần yên tĩnh lại, mẹ Hứa đứng ở cửa sổ tầng 2 chửi thầm một tiếng, xoay người nhỏ giọng nói với Lam tiểu thư: “Lại còn dám la lối khóc lóc om sòm nữa đấy! Sao không tự nhòm vào nước tiểu của mình mà soi xem bản thân là cái dạng gì? Thế mà còn dám so với Tiểu Cao cơ đấy! Mấy ả tiện nhân không cần mặt mũi dán nói Tiểu Cao là hồ ly tinh, dì thấy mấy người họ đều là cao da chó cả.”
Lam tiểu thư cười lạnh một tiếng, nói: “Dì để ý đến đám người đó làm gì, ở đây có ai không nhìn ra họ ý định gì đâu? Cứ coi người khác như đồ ngốc không bằng. Dì nhìn mà xem, đến Vương Phát Tài háo sắc láu cá kia còn chẳng dám dính đến chị em nhà họ Trương này. Thế đã đủ thấy trong lòng mọi người đều hiểu cả. Đám người đó làm thế chỉ tự hại thân thôi.”
Mẹ Hứa cũng rất căm giận: “Tại dì thấy bọn chúng nói xấu Tiểu Cao đấy chứ, dì sẽ là người đầu tiên cho bọn chúng đẹp mặt.”
Lam tiểu thư cười: “Yên tâm, người khác sao có thể bắt nạt con bé.”
Khúc Tiểu Tây không biết người khác còn đang bàn luận sau lưng cô, lúc này cô đã lên xe kéo tới tiệm cơm Lâm Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận