Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 457. Lạ lắm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô nhìn nhìn: “Xung quanh mọi người đều đào, sau đó chúng ta mở cái mật thất này ra.”
“Được!”
Bởi vì thấy được thành quả, mọi người đều rất nhiệt tình.
Rất nhanh đã đào xong đất xung quanh, Túc Bạch: “Trực tiếp mở luôn đi.”
Theo tiếng ầm ầm vang lên, quả nhiên không bao lâu cửa mật thất đã mở ra, bên trong đen nhánh một mảnh. Một người trong đó đang chuẩn bị nhảy xuống xem.
Khúc Tiểu Tây: “Chờ một chút.”
Cô lấy một cây que diêm bật lên, ném xuống, lửa nháy mắt tắt.
Thấy thế cô lại nói: “Đợi một chút rồi hẵng đi vào, mật thất này bị đóng kín lâu như vậy chắc không còn nhiều dưỡng khí đâu. Nếu có người tùy tiện đi xuống tức là không muốn sống, dù sao cũng đã mở rồi, chờ một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Túc Bạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, Khúc Tiểu Tây lại ném một cây que diêm vào, lửa lập tức tắt.
Khúc Tiểu Tây cười nói: “Mọi người nghe qua chuyện trộm mộ chưa?”
Mọi người động tác nhất trí chuyển sang nhìn cô.
Vừa thấy gương mặt của cô lại yên lặng rời tầm mắt đi.
Khúc Tiểu Tây hôm nay cực kỳ cực kỳ dọa người.
Khúc Tiểu Tây: “Nghe nói những kẻ trộm mộ sau khi tiến vào hầm mộ đều phải bật một que lửa hoặc một ngọn nến. Nếu như ngọn nến tắt thì dù có tình huống nào đi nữa cũng phải lập tức rời khỏi. Đây là……”
Khúc Tiểu Tây tùy ý nói vài câu giết thời gian.
Mắt thấy mọi người nghe nghiêm túc, Khúc Tiểu Tây bật cười: “Con người của tôi thích nhất thêu dệt chuyện xưa đấy.”
Cô bật một cái đèn pin lên, ném xuống, ánh sáng mỏng manh của đèn pin vẫn có thể thấy được tình huống bên trong, quả nhiên có rất nhiều rương dưới mặt thất. Khúc Tiểu Tây lại ngẩng đầu nhìn quanh cái hố mà bọn cô vừa đào ra, hố này rộng khoảng 2 mét rưỡi: “Gặp qua Grandet keo kiệt lại chưa thấy Grandet nào keo kiệt như này, thật trâu bò. Bản thân lão cũng không định vào chắc?”
Chôn sâu như vậy, kể cả Bạch lão gia có muốn vào đi chăng nữa chắc cũng phải phí sức chín trâu hai hổ mới được. Hơn nữa còn cần phải nhiều người mới có sức, Khúc Tiểu Tây không chút nghi ngờ đoán Bạch lão gia này không có ý định vào lần nữa.
Mọi người cẩn thận chờ đợi trong chốc lát, Túc Bạch hỏi: “Có thể chưa?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Có thể.”
Bọn cô đã chờ không ít thời gian, không khí đã đủ lưu thông, chắc như vậy đã được rồi. Mọi người nối đuôi nhau vào mật thất. Tiểu Đông và Tiểu Bắc không xuống mà ở bên trên yên lặng canh giữ.
Cả đám bật 6 chiếc đèn pin, toàn bộ gian mật thất đều sáng trưng, Khúc Tiểu Tây thử đến điểm, tổng cộng có 15 chiếc rương lớn, tất cả đều bị khóa bên ngoài, Túc Bạch hỏi: “Em muốn xem không?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu nói: “Trước mang hết lên đã, lão cũng không đến mức giả bộ đặt tới mười lăm rương toàn đá ở nơi này đâu.”
Túc Bạch: “Vẫn nên cẩn thận chút đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng đúng, có điều em sẽ không mở khóa.”
Một người trong đó nói: “Để tôi!”
Hắn nhanh nhẹn tiến lên, mân mê vài cái, chỉ lát sau khóa của một cái rương trong đó đã cùm cụp mở ra. Đèn pin chiếu qua đã thấy quả nhiên trong rương chứa toàn vàng. Khúc Tiểu Tây: “Đổi một rương khác nghiệm chứng xem sao.”
Bọn cô lại thử thêm hai rương, đều không có vấn đề.
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, không cần kiểm tra nữa.”
Nghe như vậy, mọi người đều nhanh chóng hành động, mỗi chiếc rương đều có trọng lượng không nhỏ, phải vận chuyển một đám, thật vô cùng phiền toái. May mắn mà bọn cô nhiều người. Kể cả có vậy cũng không thể làm nhanh được.
“Trời sắp sáng rồi.”
Một người nhìn sắc trời nói: “Chỉ còn nửa canh giờ nữa, không sai biệt lắm là sẽ tờ mờ sáng. Phải nhanh một chút.”
“Mọi người động tác nhanh hơn một chút!”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu thật sự không kịp, cái hố này không đào thêm nữa.”
Cô nói như vậy, Túc Bạch lại phản đối: “Vẫn đào thêm đi, thêm thì nguy hiểm mới có thể ít đi.”
“Tiểu thiếu gia, tiểu thư, bọn tôi có thể.”
Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Nghe tôi đi.” Cô cực kỳ cường thế nói: “Tôi có biện pháp, để lại vài người ngụy trang xe, một bộ phận người khác thì lấp đất lại, không cần lấp hết, để cách mặt mất khoảng hơn 1 mét là được.”
Khúc Tiểu Tây nói rõ ràng, rất nhanh đã cùng Tiểu Đông và Tiểu Bắc đi về hướng Đông viện. Người trong Đông viện đã hôn mê nằm đầy đất, người đàn ông gầy gò trước đó đang canh giữ bọn chúng, hắn lập tức đứng lên nghiêm chào: “Tiểu thư.”
Khúc Tiểu Tây nhìn quanh mình đã giải quyết xong đâu đấy bèn nói: “Bắt đầu đi.”
Sương khói mịt mờ bỗng chốc lan tỏa…
Khúc thị không biết làm sao đã tỉnh lại, chỉ là khi vừa mới tỉnh mụ đã thấy cả người bủn rủn, mụ vội vàng hoảng sợ nhìn khắp một lượt những người xung quanh mình. Cả đám xung quanh đều dần dần tỉnh lại. Khúc thị dùng sức lay gọi Lão Vương đầu trọc: “Lão Vương, Lão Vương, anh mau dậy đi.”
Lão Vương hừ hừ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu nặng cực kỳ, gã nhíu mày lại, không vui: “Làm sao?”
Khúc thị dùng sức lay lay gã, nói: “Mau đứng lên, có bóng mờ lạ lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận