Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 312. Nghe trộm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô chống cằm, lười biếng dựa vào trên sô pha, hỏi: “Sao thế? Thay đổi chủ ý hay có ý định khác?”
Lam Thải Điệp: “Chị thay đổi chủ ý.”
Khúc Tiểu Tây: “Nhưng phòng ở của chị đều bán hết rồi.” Hiện tại thay đổi chủ ý cũng có chút thảm nhỉ?
Lam Thải Điệp đôi mắt rũ xuống, nói: “Phòng vẫn phải bán.”
Khúc Tiểu Tây thật sự không hiểu ý định của Lam Thải Điệp, đã bán hết phòng rồi thì chị còn có thể ở chỗ nào? Một người phụ nữ như chị không có thu nhập khác, bán hết phòng cho thuê là quyết định không sáng suốt.
“Chị……”
Lam Thải Điệp nhìn gương mặt lo lắng của Khúc Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: “Đi, qua thư phòng của em ngồi một lát.”
Hai người đứng dậy cùng vào thư phòng của Khúc Tiểu Tây. Thư phòng được bố trí rất trang nhã. Khúc Tiểu Tây không cất giữ sách mà chủ yếu đặt nhiều báo chí các loại, tất cả đều được phân loại rõ ràng. Lam Thải Điệp cũng chẳng để tâm đến những thứ này, chị dựa vào bàn, nghiêm túc nói: “Thật ra phòng của chị không bán. Chị vừa rồi đều nói hươu nói vượn thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Thế cũng không ngoài ý muốn.
Ai bảo Lam Thải Điệp bán phòng rất không hợp lý. Mà cô cũng không phải đứa ngốc không biết gì.
“Chị căn bản làm gì có chỗ nào để đi, đi đâu bây giờ? Sao có thể đi được? Ở quê quả thật chỉ có vài người anh em con nhà chú bác nhưng chị nào dám tin họ. Tự nhiên chị mang theo con và tiền về, chỉ sợ sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống hết. Lúc cha mẹ chị vẫn còn sống, mấy chú bác anh em đó đã không đáng tin, qua ngần ấy năm, chị lại càng chẳng dám mơ đến. Em không biết chứ, càng những chỗ nhỏ lại càng dễ có mấy gia tộc ghê gớm đáng sợ như vậy đấy. Chị cũng chẳng ngu mà tự tìm phiền toái cho mình.”
“Chuyện kia, em cũng không phải thích xen vào việc của người khác, nếu chị thấy không tiện thì cứ coi như em chưa hỏi. Em……”
Lam Thải Điệp đánh gãy lời của Khúc Tiểu Tây, nói: “Không có việc gì, truyện của chị ở đây em đều biết cả. Chị cũng không có gì đáng để gạt em hết. Ngay từ đầu chị chưa nói bởi không muốn lộ tiếng gió. Con người chị luôn cố gắng suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, dù bị đề phòng, cô cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Bản thân cô cũng không nói tất cả chuyện của mình cho Lam Thải Điệp biết. Rủ cả hai đều ở trong cùng một khu nhà, ở chung quan hệ cũng khá tốt nhưng chưa đến mức Không có gì không thể giấu giếm. So sánh thử là biết ngay, Khúc Tiểu Tây với Túc Bạch còn thổ lộ tình cảm nhiều hơn so với Lam Thải Điệp.
“Chỗ phòng ở của chị thực ra không bán đi mà vẫn cho thuê. Toàn bộ khu nhà đều cho thuê hết, người thuê là một chị em khá thân với chị lúc còn ở Xưởng điện ảnh. Mỗi tháng 150 đồng, cô ấy sẽ một lần nữa sửa sang lại rồi cho thuê. Dĩ nhiên cô ấy định cho thuê bao nhiêu, chị không quan tâm. Chị chỉ biết mỗi tháng chị cầm chắc trong tay 150 đồng là được.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Như vậy cũng tốt, chị em kia của chị có đáng tin không?”
Lam Thải Điệp mỉm cười: “Đáng tin, kể cả cô ấy không đáng tin thì cũng không dám làm bậy… Chị tìm Tần gia.”
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhìn Lam Thải Điệp.
Lam Thải Điệp: “Chị không biết năm ấy việc chị để mất con có phải do người nhà đó làm không. Nếu có thì người có khả năng làm nhất chính là lão phu nhân đã chết chứ người nhà họ không có lý gì mà nhằm vào chị. Chị cũng không muốn để con trai nhận tổ quy tông. Chị nghĩ bọn họ để lộ một chút tiền tài cũng đủ cho mẹ con chị sống sót. Có lẽ đám người đó vì muốn tống cổ bọn chị nhưng lại không muốn bọn chị bám lấy nên sẽ không làm mất đi nguồn thu nhập bây giờ của chị. Ai bảo chị mà không có nguồn thu này thì sẽ đến làm ầm ĩ với nhà họ. Như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng phải, nhưng chị cũng không cần thiết phải làm đến bước đó, chính chị cũng có tổn thất.”
Lam Thải Điệp: “Chị không có cách nào.” Chị cười khổ: “Ngay từ lúc bắt đầu chị đã không yên tâm về Tần gia. Thế nhưng chị lại nghĩ lão chủ chứa Tần gia kia đã chết, những người khác hẳn không quan tâm đến chuyện mẹ con chị nữa. Thành ra chị chẳng cố tình gây chuyện làm gì. Sau đó chị cả gan đi gặp Tần đại phu nhân, cũng chính là vị Vu gia đại tiểu thư được gả đến Tần gia. Cũng may người ta rất thanh cao nên chẳng thèm tính kế với hạng người ở tầng chót như chị. Chị nói chuyện thuận lợi nên bên Tần gia không thành vấn đề nữa. Ngược lại chị còn muốn xem xét chuyện khác. Đó là về cha ruột của Tiểu Nha. Hai vợ chồng nhà này không biết làm sao lại đột ngột biến mất, tìm mãi mà không thấy bóng dáng, hình như cũng không muốn quay về. Biết thế nhưng chị vẫn không dám mạo hiểm. Tiểu Thạch Đầu là con trai chị, chị hợp lý hợp tình giữ lại con. Tuy nhiên nhà chị không có đàn ông chống đỡ, toàn phụ nữ nên chị cũng sợ đám người đó bày trò. Ừ thì chuyện của Tiểu Thạch Đầu coi như qua cửa, vậy Tiểu Nha thì sao? Nếu cha mẹ ruột muốn cướp Tiểu Nha đi thì làm sao bây giờ? Dù chị mới nuôi con bé chưa đến một năm nhưng chị đã coi nó như con gái ruột thịt. Đó là đứa con gái tri kỷ của chị, chị tuyệt đối sẽ không để ai cướp con bé đi. Kể cả đó có là cha ruột của con bé. Kẻ kia có thể vứt bỏ con bé một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai, lần thứ ba. Lúc trước gã ta rời đi đâu có quan tâm bọn nhỏ sống chết như thế nào. Coi như Tiểu Thạch Đầu không phải con ruột thì cũng thôi đi, Tiểu Nha lại khác mà. Con bé mới 5 tuổi, em nói sao gã ta có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu là chị thì tuyệt đối sẽ không để vợ chồng rắn chết kia cướp được bất cứ đứa con nào. Vậy nên chị nghĩ dọn đi mới là quyết định tốt nhất.”
Khúc Tiểu Tây: “Quả thực có lý.” Mới vừa nói xong, cô đã thấy một bóng dáng nho nhỏ bên ngoài cánh cửa chưa được đóng kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận