Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 362. Đột nhiên tất cả đều trưởng thành

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây thấy cô gái trước mặt chắc đầu óc có vấn đề thật.
Mọi người nhìn mà xem, bây giờ mới có thể nhận ra những người hàng xóm cũ tốt như thế nào, tuy Lý tiên sinh, Lý phu nhân khiến người ta bực mình nhưng cũng không chạy đến trước mặt cô nói loạn, kể cả có làm bộ làm tịch thì ít nhất cũng giả vờ cho đến cuối mới thôi. Còn vị hàng xóm này của Cao tiểu thư cô hình như đầu óc có chút 'ngốc'. Rõ ràng là một thiếu nữ còn trẻ tuổi mà đầu óc không tốt lắm, thôi thì ai bảo thời buổi này ràng buộc nhiều với phụ nữ, cô ta ít được ra ngoài nên không có kiến thức cũng là điều dễ hiểu.
Điều đáng sợ ở đây là cả một nhà cô ta đều không thấy có gì không đúng.
Không biết ngu đến mức nào nữa. Cô với người nhà này chẳng muốn phân cao thấp làm gì cho mệt.
Thôi thì đành mặc kệ người ta.
Khúc Tiểu Tây: “Ừ, được rồi, cô cố gắng mà tóm lấy trái tim Thẩm Hoài đi. Chúc cô thành công.”
Tuy Thẩm Hoài có khả năng kiếm tiền đấy, tuy Thẩm Hoài là cha của nam chính đấy nhưng nam chính mà không có hào quang của nam chính, chú ta là cha nam chính thì có hào quang gì được?
Huống chi người này còn thích tìm đường chết bằng thế thân nữa cơ.
Đừng nói cô thấy diện mạo Trương Ngọc Uyển này không ra gì, kể cả có đẹp đi chăng nữa thì liệu có được gả vào nhà người ta làm vợ nhỏ không cũng khó mà nói.
Ừ thì cứ cho như là được vào nhà người ta làm vợ bé đi, nhưng mơ làm vợ bé của Thẩm gia ấy à? Khúc Tiểu Tây thấy kiếp trước chắc phải tạo không ít nghiệp mới rơi vào hoàn cảnh đó. Thẩm Hoài kể cả không quản được bản tính đàn ông của mình thì cũng không đến mức chọn một người như thế này nhỉ?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là… chức nghiệp vợ bé này đâu phải một công việc mang tính chất vĩnh cửu?
Thẩm gia có bao nhiêu vợ bé giờ không phải đều đường ai nấy đi rồi đấy thôi?
Kể cả có cho chút phí chia tay nhưng người ta nói giải tán là giải tán luôn.
Khúc Tiểu Tây không muốn cùng Trương Ngọc Uyển nói lời khó nghe bởi cùng một người thông minh nói chuyện với một kẻ ngu dốt khác nhau hoàn toàn.
Hiển nhiên cô ta chính là loại người thứ hai.
Lại còn là kẻ ngu dốt một lòng muốn 'tìm đường chết'.
Khúc Tiểu Tây nếm cho Trương Ngọc Uyển ánh mắt đồng tình, chân thành mà nói: “Cô cố lên nha!”
Trương Ngọc Uyển: “???”
Khoảng cách với lần cắt tóc trước của Khúc Tiểu Tây đã qua hai năm.
Những người đã từng cảm thụ qua sự thoải mái và lợi ích của tóc ngắn chắc chắn sẽ không thể không yêu kiểu tóc này.
Vừa thoải mái mát mẻ lại nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
Kiểu đầu học sinh đáng yêu dễ thương nhất định không quá hợp với cô. Đúng là Khúc Tiểu Tây điển hình cho kiểu người dựa vào giá trị nhan sắc siêu cao mà có thể khống chế mọi tạo hình. Thế nhưng kiểu tóc này không đẹp lắm. Bây giờ nhiều cô gái đều cắt kiểu đầu học sinh như vậy. Khúc Tiểu Tây cố tình cắt kiểu đầu học sinh nhưng để tóc dài hơn một chút.
Lúc cô cắt tóc xong về đã thấy Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha đang ở trong viện tập võ, vừa thấy mấy người bọn cô về, Tiểu Thạch Đầu đã chạy lên chào hỏi: “Chị mau tới cùng nhau rèn luyện.”
Khúc Tiểu Tây không thể học võ một cách chân chính, mấy đứa bé đều trở thành giáo viên nhỏ tuổi của cô, cứ mỗi khi mọi người tập võ đều sẽ gọi cô tập cùng.
Khúc Tiểu Tây: “Được! Chờ chị một chút!”
Cô vội vàng vào phòng, ba anh em nhanh nhẹn thay đồ thể dục, Khúc Tiểu Tây đang muốn ra sân, nhìn lướt qua Tiểu Bắc, than: “Quần em ngắn nhanh vậy á!”
Có lẽ liên quan đến việc rèn luyện thân thể mà ba anh em bọn cô mấy năm nay cao lên rất nhiều. Khúc Tiểu Tây là con gái còn không thấy rõ lắm chứ Tiểu Đông và Tiểu Bắc cứ như thổi khí mà cao vọt lên.
Năm trước lúc đi mua đồ thể dục cho Tiểu Bắc, cô còn cố ý mua tăng thêm 2 số. Ấy thế mà bây giờ đã ngắn tối thiểu một lóng tay. Thế mới thấy cu cậu cao lên nhanh như thế nào.
Khúc Tiểu Tây quay sang nhìn Tiểu Đông, quần của Tiểu Đông cũng ngắn đi không kém gì so với Tiểu Bắc.
Tiểu Đông cúi đầu nhìn một cái, nói: “Cũng còn tạm được.”
Mấy đứa nhỏ ở võ quán quần còn ngắn hơn cơ. Mọi người cũng chẳng ai để ý.
Thật ra mấy đứa bé mặc đồ thể dục luyện võ ở võ quán cũng chỉ có mấy đứa nhỏ đến sau. Ban đầu có hai anh em nhà cô, cộng thêm Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Nha, bây giờ có thêm con trai Trần biên tập và Tiểu Bảo.
Tổng cộng không nhiều cũng không ít.
Khúc Tiểu Tây: “Đi, đi ra ngoài đi. Chờ một lát rèn luyện xong, chúng ta sửa lại quần áo một chút.”
Cứ như đột nhiên tất cả đều trưởng thành ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận