Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 464. Mơ thấy em

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai anh em kề vai sát cánh về phòng, Tiểu Đông nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều. Dù sao em gái cũng sẽ không vì ý nghĩ của hai ta mà thay đổi. Em gái cũng sẽ không vì thầy Túc mà bỏ rơi chúng ta. Chúng ta vẫn là người một nhà. Lại nói, thầy Túc so với người ngoài còn tốt hơn nhiều.”
Tiểu Đông nói lời có đạo lý như vậy khiến Tiểu Bắc khiếp sợ nhìn cậu mà rằng: “Anh, anh thật sự rất sáng suốt đó.”
Cu cậu vừa rồi còn có chút rối rắm, chỉ trong nháy mắt đã thấy anh trai mình nói không sai.
Không sai một chút nào.
Tóm lại chị cũng đâu phải không cần hai người.
Thế nên chị với thầy Túc yêu đương hình như cũng không phải không thể tiếp thu được.
Tuy cu cậu thực sự không muốn thầy Túc làm anh rể mình, à không, cu cậu hẳn không muốn bất cứ ai làm anh rể mình mới đúng. Chính là nếu nói thì chị nhất định sẽ phải gả chồng, cu cậu lại thấy thầy Túc so với những người khác mạnh hơn nhiều.
Những người ngoài đó còn chẳng biết lòng dạ thế nào đâu.
Như vậy xem ra thầy Túc còn rất đáng tin.
So sánh với những người khác, giờ nhìn lại mới thấy thầy túc tương đối tốt.
Quả nhiên, đáng sợ nhất vẫn là hai chữ 'tương đối', Tiểu Bắc: “Anh à, em phát hiện ra anh thật sự rất lợi hại đấy, nói cực kỳ cực kỳ có đạo lý, em còn chưa nghĩ đến đâu”
Tiểu Đông thẹn thùng cười cười nói: “Em gái cũng đã 18 rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải gả cho người ta. Thật ra cũng có người khác hỏi anh rồi.” Cậu gãi gãi đầu: “Không biết vì sao họ lại hỏi anh nhưng anh đều nói anh nghe theo em gái cả.”
Vừa nghe thấy như thế, Tiểu Bắc lập tức cảnh giác. Tiểu Đông không biết những người này vì sao muốn hỏi cậu nhưng Tiểu Bắc lại thừa hiểu. Trong các gia đình đều là đàn ông làm chủ, như nhà họ không còn cha mẹ thì anh trai chính là chủ nhà.
Có lẽ có người chỉ đơn thuần hỏi một câu. Thế nhưng có lẽ lại có người muốn lợi dụng anh trai 'bệnh ngốc' của cu cậu để lừa anh là em gái? Dù sao thì chỉ cần anh đáp ứng thì người khác có thể nương theo cái lý này để lấy chị vào nhà.
Nghĩ như vậy, Tiểu Bắc mím môi, đôi mắt tối đen.
Con người cu cậu cũng không phải cố tình muốn ác ý phỏng đoán người khác.
Không cố tình!
“Có người hỏi anh?”
Tiểu Đông gật đầu: “Có.”
Tiểu Bắc lập tức nói: “Ai hỏi anh? Lúc ấy người ta nói thế nào? Anh nói tỉ mỉ tình hình cụ thể cho em.”
Cu cậu lạnh mặt, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Đông bị biểu cảm của cu cậu làm hoảng sợ, cậu lập tức nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Bắc: “Em muốn nhìn xem là ai ở sau lưng khua môi múa mép!”
Tiểu Đông chớp mắt nói: “Chị Lam tỷ cùng mẹ Hứa hỏi qua đấy.”
Tiểu Bắc: “Bọn họ không tính, người khác thì sao? Còn có ai không ạ?”
Tuy Tiểu Bắc không muốn tin tưởng người khác nhưng cu cậu biết mấy người Lam tiểu thư đều không có ác ý. Đây chắc hẳn chỉ đơn thuần quan tâm.
Tiểu Đông: “Cũng có……”
Tiểu Bắc: “Anh nói với em đi……”
Hai người nhanh chóng thảo luận với nhau.
Đến nỗi chuyện của Túc Bạch cứ kỳ kỳ quái quái vì lý do đó mà vô tình được tiếp nhận.
Có đôi khi con người sợ việc đối lập như vậy đấy.
Túc Bạch VS những người khác, hiển nhiên Túc Bạch toàn thắng.
Khúc Tiểu Tây không biết chuyện Tiểu Đông và Tiểu Bắc nói với nhau. Cô thoải mái tắm giặt một cái, cũng chẳng buồn ăn cơm chiều làm gì mà lập tức chui vào phòng ngủ đến khi trời tối sầm. Thật là quá mệt mỏi.
Từ buổi sáng ngày hôm qua rơi giường cô đã không được nghỉ ngơi cẩn thận, cơ thể có chút không chống đỡ nổi. Khúc Tiểu Tây đã rèn luyện mà tăng cường tố chất thân thể, rồi thêm thói quen sinh hoạt tốt thật đấy nhưng trên cơ bản vẫn hình thành báo thức sinh học 9:00 tối phải đi ngủ. Đồng hồ sinh học đã hình thành mà hai ngày qua lúc nào cũng bận bận rộn rộn nên giờ có chút không chịu nổi.
Một giấc này của Khúc Tiểu Tây trực tiếp ngủ đến tận hơn 5:00 sáng ngày hôm sau, lúc này ngoài trời đã tờ mờ. Khúc Tiểu Tây không ngủ tiếp nữa.
Không thể không nói chứ giấc ngủ sung túc chính là vũ khí sắc bén giúp tinh thần phấn chấn.
Khúc Tiểu Tây ra khỏi phòng đã nhìn thấy Túc Bạch, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Khúc Tiểu Tây: “Anh dậy sớm thật nha.”
Túc Bạch gật đầu: “Ngủ nhiều rồi.”
Anh cùng Khúc Tiểu Tây sóng vai xuống tầng, vừa dịp không có ai chú ý anh còn trộm duỗi tay nắm lấy tay cô. Khúc Tiểu Tây công công khóe môi, lật tay lại nắm lấy tay Túc Bạch.
Túc Bạch thấy tim mình đập hân hoan hơn, cực kỳ cực kỳ nhanh không giống với những người khác.
Anh thấp giọng: “Tối hôm qua em ngủ ngon không?”
Khúc Tiểu Tây: “Khá tốt ạ.”
Bằng không sao có thể có tinh thần như vậy được?
Túc Bạch mang theo vài phần ảo não nói: “Thế nhưng anh lại ngủ không yên.”
Khúc Tiểu Tây ngước mắt: “A?”
Túc Bạch nghiêm túc: “Bởi vì… anh vẫn luôn mơ thấy em.”
Khúc Tiểu Tây đô đô miệng: “Anh mơ thấy em tức là ngủ không yên à? Sao lại có thể như vậy được?”
Túc Bạch vội vàng giải thích: “Anh mơ thấy mình mơ gặp em, em ở trước mặt anh cứ đi qua đi lại, anh rất vui nên cứ mãi không ngủ được. Giấc mơ trong giấc mơ khiến anh thật mệt mỏi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy anh không được mơ thấy em nữa.”
Túc Bạch: “Không! Thích em liền muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy em, ở trong mơ cũng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận