Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 85. Mua hộ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây lần này ra cửa đã diện bộ sườn xám màu hồng đào kia. Mỗi tội cô tuổi không lớn, dù cũng xinh xắn nhưng rốt cuộc mới mười bốn nhìn không ra vũ mị phong tình nào cả. Ngược lại cô có vẻ như ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn lại tươi mát.
Mẹ Hứa: “Cháu đi theo dì chắc chắn không sai.”
Này cũng không phải là mẹ Hứa tự thổi phồng, khu này chỗ nào bán rẻ bà đều biết cả. Tất cả nắm trong lòng bàn tay.
Mẹ Hứa dẫn ba anh em hừng hực khí thế “chinh chiến” chợ bán thức ăn. Lúc này Khúc Tiểu Tây mới thật sự phát hiện. Vương giả chính là vương giả nha!
Cô vốn cảm thấy mình rất có khả năng, đi theo mẹ Hứa mới phát hiện, công lực ép giá của bà trâu bò thế nào.
Giá tốt, Khúc Tiểu Tây nhịn không được mua khá nhiều.
Không bao lâu, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hai tay đều đầy đồ. Hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo phía sau một già một trẻ, tận chức tận trách làm tốt công việc khuân vác.
Mấy người mua đồ ăn xong lại đi tới quầy thịt.
Lúc này Khúc Tiểu Tây đã chuẩn bị tâm lí.
Thầy dạy anh em trai cô ở chỗ này bán thịt heo, chẳng qua…… Một ông chú mập mạp!
Không phải Túc Bạch hở?
Khúc Tiểu Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến nỗi vì sao thở ra một hơi cô cũng không biết.
“Còn thịt mông không?”
“Hôm nay bán không nhiều lắm, còn rất nhiều này. Chị cả Hứa lấy nhiều không?” Ông chủ bán thịt cười ha hả, nhìn dáng vẻ cùng mẹ Hứa rất quen thuộc: “Hôm nay thịt cực ngon, chị xem! Chị mua trở về tuyệt đối không lỗ!”
Mẹ Hứa: “Vậy được, cho tôi năm cân.”
Bà lại cùng Khúc Tiểu Tây nói: “Mùa thu đúng lúc hun thịt khô, mùa đông ăn vừa đẹp, cái này làm món gì cũng ngon.”
Khúc Tiểu Tây: “À vâng vâng.”
Chính là… cô sẽ không mua.
Đại thể nhìn ra Khúc Tiểu Tây sẽ không mua, mẹ Hứa bàn tay vung lên: “Cháu mua đi, dì giúp cháu cầm.”
Khúc Tiểu Tây lập tức thuận theo: “Vâng ạ.”
Cô nhìn về phía ông chú mập nói: “Tôi cũng lấy năm cân.”
Lúc mọi người trở về gió bắt đầu lớn hơn. Khúc Tiểu Tây cảm thấy có chút lạnh, nhẹ giọng nói: “Còn rất lạnh á.”
Mẹ Hứa nhìn biểu tình của cô, hỏi: “Hóa ra cháu không phải người phương nam à?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không phải ạ.”
Chuyện này cũng không cần gạt người khác, khẩu âm của cô không rõ ràng chứ nghe khẩu âm của Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc nhận ra liền.
Mẹ Hứa: “Ngày khác dì tới nhà cháu chơi, dì sẽ dạy cho cháu về chút đồ cần chuẩn bị. Nếu không tới mùa đông sẽ chịu khổ đó.”
Khúc Tiểu Tây: “A, vậy cảm ơn dì trước.”
Mẹ Hứa cười tủm tỉm: “Ơn huệ gì? Hàng xóm láng giềng với nhau, dì còn phải kiếm tiền từ chỗ cháu đấy thôi.” Nói tới đây, bà nhắc: “Đúng rồi, chăn bông dì làm xong rồi, đợi chút nữa cháu dọn về đi. Quần áo cũng tầm tầm rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Được ạ.”
Hai người trò chuyện với nhau thật vui. Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cố gắng xách đồ. Mắt thấy sắp về đến nhà thì gặp Túc Bạch một thân dơ bẩn, quần áo đầy dầu mỡ, trong tay cầm một cái hộp hướng khu nhà mà đi. Hai bên gặp nhau, Túc Bạch nhìn về phía ba anh em mệt mỏi đến nỗi mặt mày đỏ bừng cùng mẹ Hứa bước chân như bay.
Mẹ Hứa lấy sức một người xách đồ còn hơn cả ba anh em Khúc gia.
Hơn nữa, còn thành thạo.
Túc Bạch chủ động giúp nhóc bánh bao Tiểu Bắc xách đồ, còn Tiểu Đông thì không, ai bảo Tiểu Đông không còn trẻ con nữa.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều thật hiểu chuyện kêu một tiếng: “Thầy Túc.”
Túc Bạch nhàn nhạt gật đầu, có chút xa cách.
Anh nhìn về phía Khúc Tiểu Tây nói: “Sau này nếu em muốn mua đồ trọng lượng lớn có thể tìm anh. Anh có thể giúp em mua, cũng có thể giúp em làm khuân vác.”
Khúc Tiểu Tây mơ hồ cảm thấy lời này còn có hàm ý. Người này sẽ không tốt thế đâu.
Quả nhiên, liền nghe anh nói: “Cho anh chút phí chân chạy là được.”
Khúc Tiểu Tây: “……” Tuy chưa nói với nhau mấy câu nhưng tui thừa biết anh đó nhá, thật khó có khi anh quan tâm vầy.
Mà mẹ Hứa mắt thường có thể thấy được bà trợn trắng mắt, nói: “Cậu thật đúng là có tiền đồ nhỉ? Tiền của trẻ con mà cũng kiếm được?”
Túc Bạch bày ra vẻ mặt không biểu tình, cực bình tĩnh đáp: “Kiếm tiền bằng sức lao động chẳng có gì đáng xấu hổ.”
Mẹ Hứa: “……” Bà lão như bà không lời gì để nói. Bao lâu rồi chưa thấy một thằng nhóc da da mặt dày như vậy?
Khúc Tiểu Tây vội mở miệng: “À, có thể.” Cô mỉm cười, “Em sẽ đem đồ muốn mua tạo thành một danh sách đưa anh. Anh giúp em mua rồi em sẽ trả phí chân chạy nhé.”
Cô không cảm thấy có gì cả, chuyện người chạy việc này ở hiện đại mua đồ hộ chẳng thiếu.
Túc Bạch thấy cô thoải mái đáp ứng hơi nhếch khóe miệng một chút, đồng ý: “Được.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Hai bên gặp mặt nhiều lần như vậy mới thấy người này lần đầu tiên cười.
Quả nhiên lực lượng của tiền tài.
Đại khái bởi Khúc Tiểu Tây đồng ý cho anh “Mua hộ”, anh lại chủ động nhận hết đồ trong tay Tiểu Đông. Sau đó lại nhận thịt heo trong tay Khúc Tiểu Tây. Đàn ông sức lớn, anh nhẹ nhàng chủ động đi ở phía trước: “Đây coi như mua hộ đi.”
Khúc Tiểu Tây: “……???” Sau đó cô chỉ có thể câm nín nhìn trời, đúng lúc mưa rơi xuống.
Khúc Tiểu Tây: “Đi mau, đi mau!”
Mọi người chạy chậm vào hàng hiên, cũng may động tác bọn cô nhanh nên không bị ướt.
Mẹ Hứa hướng về phía Túc Bạch tấm tắc hai tiếng, cùng Khúc Tiểu Tây cáo biệt về nhà. Túc Bạch còn giúp Khúc Tiểu Tây mang đồ lên lầu 3.
Anh nhìn Khúc Tiểu Tây, suy nghĩ một chút hỏi: “Hôm nay anh có thể ở nhà em cọ một bữa cơm không?”
Khúc Tiểu Tây: “????” Ai thế? Da mặt anh sao dày vậy?
Cô kinh ngạc đến ngây người nhìn anh giai trước mặt, cảm thấy càng thêm khiếp sợ.
Túc Bạch nghiêm túc, đem hộp trong tay giao cho Khúc Tiểu Tây, nói: “Đây là quà cảm ơn.”
Khúc Tiểu Tây vừa nhìn đã biết đây là bánh ngọt, loại này cô từng mua ở cửa hàng bánh kem siêu đắt kia. Một miếng bánh nhỏ cũng phải bốn đồng.
Phải biết một chén mì trên đường thêm quả trứng còn không đến hai mao đâu.
Khúc Tiểu Tây mê mang nhìn anh giai trước mặt, cảm thấy mạch não vị này không dễ đoán giống người bình thường.
Cô chớp chớp mắt. Túc Bạch hỏi lại: “Có thể chứ?”
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía bánh kem, lại nhìn về phía anh, nói: “Được…… rồi.”
Mê mang --ing!
Bạn cần đăng nhập để bình luận