Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 246. Tự biên tự diễn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mẹ Hứa: “Thật ra năm đó tiểu thư nhà tôi đã kết hôn rồi. Cô gia và tiểu thư tình cảm rất tốt, chẳng qua con người không thắng nổi ý trời. Ngày ấy nhiễm bệnh nặng, lúc ấy đến làm hôn lễ cũng không có sức. Tiểu thư nhà tôi vì nghĩ cho ngài ấy nên hai người chỉ bái thiên địa, mời thân nhân đến xem lễ chứ không gióng trống khua chiêng gì. Vậy nên nhiều người cũng không biết. Ý trời trêu ngươi, tiểu thư nhà tôi còn chưa sinh, cô gia đã đi rồi. Tiểu thư chịu không nổi đả kích nên sinh non.”
“A!”
Ở đây đều là phụ nữ nên lập tức đồng cảm như bản thân cũng trải qua.
Mẹ Hứa: “Tiểu thư nhà tôi suy nghĩ quá nhiều nên lúc sinh sản bị rong huyết phải đưa đến bệnh viện. Vất vả lắm mới đổi về hai mẹ con bình an. Ấy vậy mà đứa bé ngay ngày hôm sau đã bị người ta bắt trộm. Năm đó tiểu thư nhà tôi kéo một thân bệnh tật ngày nào cũng đi đến phòng tuần bộ hỏi thăm. Những kẻ chó chết ấy chỉ lấy tiền mà không làm việc, đào rỗng hết cả của cả nhà chúng tôi mà có tìm được đứa bé đâu. Giờ chỉ còn lại mỗi chỗ phòng ở này. Lúc ấy chồng của tiểu thư đã mất, con trai bị bắt cóc, gia sản thì lụi bại, mấy lần đả kích khiến tiểu thư cứ hoảng hốt. Chúng tôi cũng không dám đề cập đến những chuyện thương tâm đó với tiểu thư nữa. Tôi chỉ sợ nếu đề cập đến những việc này chỉ khiến tiểu thư càng thêm thống khổ. Tiểu thư nhà tôi cũng chẳng còn cách nào nên chỉ có thể nhận đóng phim lại, một bên thì kiếm tiền, một bên tiếp tục tìm con. Nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được, thật không ngờ, cuối cùng ông trời cũng có mắt cho chúng tôi tìm thấy đứa bé.”
“Quá thảm! Không nghĩ tới Lam tiểu thư còn có một đoạn chuyện cũ bi thảm như vậy.”
“Tôi đã nói vợ chồng Thạch gia kia chẳng phải loại tốt đẹp gì mà lại. Hai kẻ có tay có chân mà lại không đi làm việc, ngược lại bắt một đứa bé ra ngoài kiếm tiền, quả nhiên không phải mình sinh, không phải mình nuôi thì sao phải đau lòng?”
Mẹ Hứa phi một tiếng, nói: “Tôi thấy hắn ta chắc đã nhận ra tiểu thư nhà tôi nên mới sợ mà chạy. Mấy bà không biết đâu, bàn ghế đồ đạc chúng tôi trang bị cho phòng ở hắn ta đều lấy trộm đem đi bán hết. Cả căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường nhỏ và tủ để đồ. Những món khác đều mất hết cả. Hắn ta đừng tưởng mình chạy trốn là xong, chiều nay tôi sẽ đi phòng tuần bộ báo quan. Phi-- phải đem kẻ xấu xa tâm can đen tối này bắt về.”
Mẹ Hứa lời thề son sắt, mấy người bà Bàng lại không ngừng khuyên bà.
“Từ từ đã, vẫn không nên báo quan. Những kẻ đó đều muốn lừa tiền. Hai người mà đi báo quan có khi còn phải tốn tiền mà chẳng được việc. chỗ tiền đó thà để lại mua cho đứa bé chút đồ bổ còn tốt hơn.”
“Như vậy đám mặt trắng chính là như vậy, chính là như vậy đấy, chỉ lấy tiền không làm việc. Trước kia nhà tôi có thân thích……”
*Mặt trắng: Chỉ quan lại, người quyền thế nói chung
Mọi người khí thế ngất trời thảo luận, Khúc Tiểu Tây nghe một lúc rồi đưa em trai lên lầu.
Khúc Tiểu Tây có thể lý giải được việc tại sao Lam tiểu thư muốn biên diễn chuyện xưa như vậy. Nếu đổi lại thành cô, chắc cũng làm như thế. Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, việc chưa kết hôn đã có con luôn gian nan.
Chuyện cũ càng bi thảm không chỉ có lợi với chị mà còn tốt cho Tiểu Thạch Đầu.
Trăm lợi không hại, lại bớt đi không ít chuyện, tốt vậy, sao không làm?
Buổi chiều, mẹ Hứa qua nhà nói ngày kia Lam tiểu thư muốn mở mấy bàn tiệc chiêu đãi hàng xóm ở bên cạnh Túy Tiên Cư, coi như cũng là cách để công bố chính thức thân phận của Tiểu Thạch Đầu, chị hi vọng Khúc Tiểu Tây có thể đến tham gia.
Khúc Tiểu Tây vui vẻ đáp ứng.
Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Nha từ trên lầu gác mái dọn xuống dưới, dọn tới lầu một bên này của Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư đặc biệt thu dọn lại phòng quần áo của mình dành riêng để bố trí thành phòng của Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Nha thì tạm thời ngủ với mẹ Hứa. Lam tiểu thư còn làm thêm cho hai đứa vài bộ quần áo. Hai đứa bé vốn bẩn thỉu, lôi thôi giờ chỉnh trang lại ra hình ra dạng, phấn điêu ngọc trác.
Khúc Tiểu Tây ban đầu còn thấy Tiểu Thạch Đầu tuổi này quá mức nhỏ gầy, thậm chí còn không bằng mấy đứa bé kém 3 - 4 tuổi, quả thực suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Có điều sau khi thằng bé cùng Lam tiểu thư nhận nhau, Khúc Tiểu Tây được nghe Lam tiểu thư kể mới biết thằng bé nhỏ hơn 2 tuổi so với tuổi tác đã nói trước đó.
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, mọi chuyện trẻ con biết đều do người lớn dạy. Nếu nhà họ có ý đồ lẫn lộn, dối trá chuyện này thì hiển nhiên Tiểu Thạch Đầu sao biết được rõ ràng.
Kể cả nhà đó không trộm trẻ con mà chỉ nhận nuôi thì việc tính sai tuổi đứa bé cũng không có gì lạ.
Cũng chính bởi vì Lam tiểu thư phát hiện, Tiểu Thạch Đầu nói sinh nhật trùng đứa bé bị mất nên càng khẳng định đây là con mình.
Có thể thấy được không nhận sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận