Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 4. Tiếng của đồng bạc

Hai kẻ ngoài cửa nghe đến đây, Khúc thị cười trào phúng một tiếng, trong miệng nhạo báng “Kiến thức hạn hẹp” rồi xuống lầu, vừa đi vừa dặn dò: “Lão gia đã thương lượng cùng bên kia, tháng sau sẽ gả con nhóc đó qua. Ước chừng chỉ phải hơn một tháng nữa thôi, nếu nó là đứa ít kiến thức thì cho ăn nhiều đồ ngon chút, vừa lúc dưỡng cơ thể có da có thịt hơn. Bây giờ bộ dạng con nhỏ tóc vàng xấu xí chỉ sợ người ta chướng mắt. Những ngày này bà tạm thời chịu thiệt chút, tốt nhất lung lạc con oát không đầu óc kia rồi lại nói. Mọi việc cứ kệ nó, chăm sóc tốt cho nó xuất viện là được.”
Bà Liễu: “Vâng”.
Hai người lắc mông đi xuống lầu, bóng dáng nho nhỏ của em trai Khúc đang rình coi ở cửa thang lầu cũng lanh lẹ quay về: “Chị, người đi rồi.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Hai người phải nghe em chỉ huy”
Hai đứa bé: “Được!”
“Mấy ngày nay cái gì cũng không cần làm, bọn mình cứ việc ăn ngon uống tốt nuôi cơ thể béo chút. Chờ đến khi về Bạch gia, chúng ta lại tính bước tiếp theo!”
Hai người mở to mắt.
Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: “Em đã có ý tưởng rồi!”
Hai bé trai dùng sức gật đầu.
Khúc Tiểu Tây dừng một chút, nhìn xíu canh gà còn dư nói: “Hai người uống nốt đi.”
Tri Thư lắc đầu: “Em là người bệnh, cho em uống.”
Ba người chia nhau một phần canh gà thật ra cũng không nhiều lắm.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta đã lâu không ăn thức ăn dầu mỡ, một lần ăn quá nhiều dạ dày chịu không nổi, dễ bị tiêu chảy. Em là người bệnh, thân thể càng yếu, hai người ăn đi.”
Hai bé trai bướng bỉnh nhìn cô, Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Ai lớn nhất ở đây???”
Tri Thư nhấc tay: “Là anh!”
Khúc Tiểu Tây mặt không biểu tình nhìn qua, cậu vò đầu: “Không phải anh sao?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Anh là anh trai.” Dừng một chút, mở miệng: “Em là lão đại!”
Cô chỉ chỉ hai người nói: “Hai người đều phải nghe em.”
Hai bé trai: “À.”
Khúc Tiểu Tây thổi thổi đồng bạc, quả nhiên nghe đồng bạc có tiếng dễ nghe nhất trong truyền thuyết.
“Tiếng của đồng bạc hay thật!” Mắt to chớp chớp, giọng nói nhẹ gần như đang lầm bầm lầu bầu: “…… Mình phải ở Bạch gia làm một vụ lớn!”
Khúc Tiểu Tây ở bệnh viện được hai ngày thì bị đón về Bạch gia.
Chuyện này không ngoài dự kiến của cô, thứ nhất lúc này đa phần ai cũng kiêng kị với những chỗ như bệnh viện; thứ hai bên ngoài nhiều người thì nhiều chuyện, truyền ra sẽ khiến thanh danh xấu đi, Khúc Tiểu Tây bị như vậy sẽ không dễ gả. Hơn nữa chuyện “Muốn chạy trốn” này dù là Bạch lão gia hay Bạch phu nhân Khúc thị cũng không mong muốn lặp lại lần nữa.
Thời mà chỗ nào cũng loạn thì một đứa ngốc kèm theo một đứa con gái và một thằng nhóc đi ra ngoài không phải muốn chịu chết hay sao?
Bọn họ nào dám chứ?
Cho nên trong suy nghĩ của Khúc Tiểu Tây, ưu thế bọn họ có được lại +1.
Lại nói đến Bạch gia, từ trên xuống dưới đều có khả năng biến hóa không khác gì tắc kè hoa.
Bà Liễu có khả năng “đổi sắc mặt” siêu tốc, chủ nhân Bạch gia – Bạch phu nhân Khúc thị càng giỏi, ban đầu mụ chà đạp cháu trai cháu gái bao nhiêu, không coi bọn cô ra gì thì giờ lại có thể vì mượn lực từ cháu gái mà nhanh chóng đổi bộ mắt khác, hòa ái thân thiện so với mẹ ruột còn tốt hơn nhiều.
Ngay như lúc Khúc Tiểu Tây xuất viện đây thôi, mụ tự mình tới đón. Lần này mụ diện một bộ sườn xám lụa màu đỏ phối với đám trang sức rực rỡ ánh vàng. Ngay khi vừa thấy Khúc Tiểu Tây, mụ đã ôm cô vào ngực, tri kỷ nói: “Bảo bối của cô, cô tới đón cháu rồi đây.”
Khúc Tiểu Tây ngửa đầu trông vô cùng mềm mại đáng yêu: “Cô, chúng ta về nhà sao?”
Khúc thị: “Dĩ nhiên rồi, đi, chúng ta về nhà. Cô chuẩn bị cho cháu nhiều quần áo mới đẹp lắm đấy.”
Lời vừa dứt đã thấy hai mắt cô gái nhỏ sáng lên.
Trong lòng Khúc thị càng thêm đắc ý: “Cô còn chuẩn bị cho cháu một bộ trang sức mới nữa kìa.”
Khúc Tiểu Tây lúc này không giữ nổi sự vui sướng, trực tiếp nắm tay Khúc thị nói: “Cô, chúng ta nhanh về nhà thôi.”
Cô vội vàng đi giày, Khúc thị thấy bộ dáng cô đúng kiểu kiến thức hạn hẹp thì vô cùng vừa lòng. Càng ngu ngốc sẽ càng dễ bắt nạt. Mụ liên tục nói vài chữ “Tốt”, khóe mắt lại liếc sang hai anh em đứng một bên như tạp vụ nói: “Cầm tay nải, có chút chuyện như vậy mà còn phải để em gái làm à?”
Khúc Tiểu Tây không có đồ gì, chỉ một tay nải nho nhỏ, bên trong có chút đồ ăn vặt hai ngày nay mua được.
Tri Thư lập tức tiến lên cầm tay nải nhỏ còn tay kia dắt em trai. Một hàng ba người đi theo Khúc thị xuống lầu.
Thấy đến Khúc thị tới, lão Vương tài xế lập tức từ trên xe xuống, cực kỳ cung kính mở cửa xe: “Phu nhân, biểu tiểu thư, biểu thiếu gia, mời.”
Ba đứa trẻ đều có chút câu nệ, song song ngồi vào hàng ghế sau.
Xe chậm rãi lăn bánh, Khúc Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết nhìn gì.
Khúc thị: “Cháu gái lớn nhìn gì thế?”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười ngọt ngào nói: “Cháu nhớ mang máng phố này có một cửa hàng người nước ngoài mở, nhà họ chuyên bán bánh sữa hạt điều ăn rất ngon. Cháu đang nhìn xem ở đâu.”
Khóe miệng Khúc thị hơi giật giật nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không cần tìm, buổi chiều bảo người làm đi mua là được.”
Khi nhắc đến chuyện này mụ lại lập tức bổ sung: “Xem cô này, thật không tính toán trước gì cả. Chút nữa về nhà, cô sẽ sai đám người dưới làm sữa dê cho cháu. Sữa dê ấy à, vừa tốt cho cơ thể vừa ngon, uống nhiều còn có thể làm trắng, càng đẹp.”
Nuôi béo chút, đẹp chút là có thể bán giá tốt rồi!
Khúc Tiểu Tây vặn vặn tay nhỏ vui mừng: “Cảm ơn cô.” Cô lại chớp mắt to nói: “Cô, cô làm thêm một chút cho anh trai và em trai cháu cùng nhau bồi bổ nha.”
Khúc thị không thể hiện khó chịu chỉ hơi oán trách liếc cô một cái nói: “Dĩ nhiên tất cả đều có, chẳng lẽ cô còn bên trọng bên khinh? Các cháu đều là con của anh trai mà.”
Khúc Tiểu Tây tươi cười xán lạn: “Cháu thích cô nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận