Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 119. Thân phận họa sĩ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây vô tội nhìn: “Trần biên tập, chú làm gì vậy? Cháu đã nói cháu không phải người như vậy, chú sao còn chưa tin?”
Trần biên tập: “Chú không thể không đề phòng nhé!”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Trần biên tập lấy được bản thảo đại kết cục rất muốn ngồi xuống xem hết luôn nhưng ông còn nhớ rõ mình có chuyện quan trọng khác.
Trần biên tập lấy ra gương mặt tự nhận vui vẻ hòa khí lương thiện nhất nói lời thấm thía: “Cô Cao à, cháu xem, quyển sách này của cháu lấy ý tưởng từ đâu thế?”
Trần biên tập trước kia đều gọi “bạn học Cao”. Thế nhưng sau vài lần ngẫu nhiên gặp được Lê quản lý, Trần biên tập như chịu qua lễ rửa tội, thế nên hiện tại đều đi theo gọi “Cô Cao” làm Khúc Tiểu Tây có chút ngượng.
Cái này cũng thật xấu hổ, ban đầu gọi vài lần còn gượng mồm, sau nói nhiều – nghe nhiều cũng thành thói quen.
Thế nên mới nói con người có thói quen mới dễ làm việc.
Khúc Tiểu Tây: “Cái này cháu còn chưa nghĩ đến.”
Trần biên tập vội đáp: “Cháu xem đi, quyển sách này của cháu giờ cũng đã viết xong rồi. Nếu đã biết xong thì dĩ nhiên thu nhập cũng bị chặt đứt. Đúng là đôi khi có báo đăng lại cũng đủ để kiếm được chút tiền nhưng dù sao cũng quá ít. Nhà các cháu lại có đến ba đứa trẻ, đúng thời điểm phải tích góp tiền, đúng không? Chú đây cũng không xem cháu như người ngoài nên mới nói. Thế đạo hiện nay không kiếm được chút tiền thì làm sao bây giờ? Nhà các cháu lại có thói quen ăn mặc, chi tiêu không quá kém nên lại càng cần tiền. Bây giờ thừa dịp người ta vẫn đang thảo luận nhiều, rèn sắt khi còn nóng, cháu viết thêm vài bộ truyện nữa, kiếm thêm tiền mới là chuyện đúng đắn. Đúng không? Chúng ta nên thực tế chút.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Cái này cháu hiểu rõ.”
Những người đọc sách đều không nói những lời như vậy, việc để tiền bên miệng khác nào hạ thấp bản thân.
Trần biên tập này làm người khá chính trực, có điều sau khi được Lê quản lý hun đúc một chút… ừm… tình cách cũng không ngoài ý muốn lắm.
Cô nhẹ giọng: “Chuyện bản thảo mới, cháu sẽ suy xét thêm.”
Trần biên tập: “Vậy coi như chúng ta đã định rồi nhé! Cháu nên sớm suy nghĩ xem biết cái gì tiếp theo. Xã báo bọn chú đều đứng phía sau làm chỗ dựa cho cháu vô điều kiện.”
Ông vui tươi hớn hở: “Chúng ta vẫn luôn hợp tác tốt đẹp với nhau, cháu cũng không thể tìm xã báo khác hợp tác đâu nhé! Cháu nếu tìm người khác thì chú chỉ có thể ngồi ở cửa nhà cháu mà khóc thôi!”
Kỳ thật bút danh “Thường Hoan Hỉ” dần có nhiệt độ nên càng ngày càng có nhiều kẻ muốn thám thính thân phận cô. Ngay cả bên trong xã báo bọn ông cũng có nhiều kẻ muốn giở trò. Cũng may ông vẫn là chủ biên nên luôn cẩn thận. Lúc này mới an an toàn toàn bảo vệ bí mật.
Mình có bảo vật cũng không thể cho người ta dễ dàng đào đi được.
Khúc Tiểu Tây ngoan ngoãn: “Trần biên tập. Chú cứ yên tâm đi! Hợp tác với chú vui vẻ nên cháu cũng không muốn đổi người làm gì. Ai biết đổi sang người khác sẽ như thế nào? Chú nói đúng không?”
Trần biên tập vội gật đầu: “Không phải sao? Không phải người nào cũng có nhân phẩm tốt giống chú đâu.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Dĩ nhiên rồi.”
Hai người cực kỳ thân thiết hữu hảo giao lưu một chút, Trần biên tập lúc này mới yên tâm cầm bản thảo vui sướng hài lòng rời đi.
Lại nói tiếp, Khúc Tiểu Tây cảm khái mình vận khí khá tốt. Tùy tiện tìm một phòng ở liền gặp Lam tiểu thư; tùy tiện gửi bài cho một xã xã báo liền gặp Trần biên tập; ngẫu nhiên giới thiệu công việc lại làm quen với Lê quản lý.
Bọn cô tiếp xúc đều không quá nhiều nhưng Khúc Tiểu Tây cảm thấy cùng ba người còn lại ở chung đều khá tốt. Dù sao họ cũng không phải người tâm địa ác độc gì. Cho nên vận khí của cô phải gọi là cực bạo.
Có điều suy nghĩ một chút cũng đúng thôi, cô trừ bỏ khi còn nhỏ bị người ta ném vào cô nhi viện, thì những lúc khác vận khí đều khá tốt.
Khúc Tiểu Tây cảm thấy, có lẽ mình có khí vận của nữ chính đó!
Cô sửa sang lại báo và tạp chí trên bàn nói: “Chờ một chút nữa chúng ta ra ngoài mua thêm chút hàng tết nhé.”
Tiểu Đông không ngẩng đầu, không biết ở trên bàn viết vẽ cái gì. Tiểu Bắc lại rất ngoan ngoãn trả lời một câu “Vâng”.
Khúc Tiểu Tây tò mò đi đến bên người Tiểu Đông, nhìn xem cậu đang vẽ gì. Khúc Tiểu Tây sửng sốt nói: “Anh à, anh vẽ cái gì thế?”
Tiểu Đông lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu cười tủm tỉm, nhẹ giọng nói: “Là cái chai kem bảo vệ da đó.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh vẽ tốt đấy.”
Tiểu Đông lập tức nhếch khóe miệng vui sướng: “Cho em.”
Khúc Tiểu Tây: “Được đó, anh nghĩ gì mà lại muốn vẽ cái này?”
Tiểu Đông: “Nhàn rỗi không có việc gì thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô cầm lấy tờ giấy, cẩn thận nhìn nhìn, thật sự vẽ rất tốt.
Lại liên tưởng cốt truyện, lúc Tiểu Bắc bắt đầu lên sân khấu hình như cũng dùng thân phận họa sĩ thì phải. Như vậy, xem ra nhà bọn cô đều có chút tế bào nghệ thuật nhỉ? Cho nên Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều am hiểu cái này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận