Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 389. Gà tiểu học

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Bịch bịch bịch bịch bịch, mấy cậu nhóc thở hồng hộc chạy về.
“Chị!”
Tiểu Bảo thực ra là một thiếu niên khá 'chững chạc', chỉ khi ở nhà hoặc qua đây, nơi có mấy cậu bạn thân mới không giữ bộ dạng này. Thoạt nhìn có vẻ vẫn giữ nguyên tính trẻ con.
“Chị, cha em nói mời mọi người qua nhà chơi.” Cậu cười tủm tỉm: “Cha nói mấy người không thể đem nhà bọn em trở thành bãi đỗ xe, ngừng ở cửa mà không vào.”
Lôi Tử: “A.”
Đỗ Bách Tề: “A.”
Khúc Tiểu Tây nhìn lướt qua mấy người, nói: “Tôi muốn đi qua một chút.”
Cô vừa nói như vậy, những người khác cũng đứng dậy theo.
Đỗ Bách Tề ra vẻ lơ đãng hỏi: “Túc Bạch đâu? Sao không thấy cậu ta?”
Khúc Tiểu Tây: “Túc Bạch tối hôm qua về muộn, giờ chắc còn đang ngủ.” Cô nói: “Để tôi qua xem thử.”
Trong nháy mắt, hiện trường bỗng yên tĩnh lạ thường.
Khúc Tiểu Tây đối với sự yên tĩnh của hoàn toàn không nhận ra.
Mọi người đều suy nghĩ: À, tối hôm qua Túc Bạch về muộn mà cô còn biết, vậy tức là cô chờ cậu ta?
Khúc Tiểu Tây lại nghĩ: Túc Bạch thiếu đạo đức kia về muộn mà còn đến gõ cửa ảnh hưởng đến mộng đẹp của người ta, thật là kẻ thiếu đạo đức, cực kỳ thiếu đạo đức.
Sóng não của mọi người không đồng bộ, hiếm khi thấy ánh mắt Lôi Tử và Đỗ Bách Tề có thể giao lưu một chút, còn việc có giao lưu ra được 'tiếng nói chung' hay không thì chỉ có họ mới biết.
Khúc Tiểu Tây mở cửa ra ngoài, đi sang nhà đối diện bắt đầu gõ cửa.
Mãi sau mới thấy Túc Bạch loẹt quẹt lê dép đến mở cửa, tóc anh rối mù lại giúp tăng thêm vài phần khí chất đơn thuần.
Lại nói tiếp, người này nhìn bề ngoài có vẻ như lão đại, còn thực tế lại không.
Bản chất của anh là người khá đơn thuần, chẳng qua về đơn thuần ấy không hiện ra ngoài mà thôi.
Túc Bạch gãi gãi đầu, hỏi: “Sao em qua đây?” Ngay sau đó lại nói: “Đến giờ ăn cơm trưa à?”
Tiểu Bảo ở phía sau Khúc Tiểu Tây thăm dò, hô: “Cậu ơi, sắp ăn cơm trưa rồi.”
Túc Bạch: “À.”
Quần áo cũng không thèm thay đã bày ra bộ dạng nối gót đi luôn.
Khúc Tiểu Tây lập tức duỗi tay đè lại bả vai Túc Bạch, nghi ngờ: “Anh không rửa mặt thay quần áo đã ra ngoài?”
Túc Bạch lau qua loa mặt rồi đáp: “Kỳ thật cũng không sao……”
Khúc Tiểu Tây: “Anh nhanh đi rửa mặt, bọn em chờ anh.”
Thẩm Hoài mời khách dĩ nhiên sẽ không thể không gọi Túc Bạch. Chẳng qua người này so với khách được mời còn không đáng tin cậy hơn. Túc Bạch nhìn thoáng qua Khúc Tiểu Tây: “Được rồi.”
Anh cũng không đóng cửa, xoay người vào trong.
Khúc Tiểu Tây từ sâu trong đáy lòng cảm khái cùng Tiểu Bảo: “Cậu của em thật khiến người ta không biết nói sao nữa.”
Nếu như không phải hiểu tính cách thì chắc sẽ cực kỳ ghét anh ấy.
Tiểu Bảo: “Cậu em rất tốt mà, chỉ là có hơi chút lôi thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “Ừ ừ, được, lôi thôi lếch thếch.”
Khúc Tiểu Tây xoay người vào nhà, nhìn thấy mấy người quay sang ngó mình, nghi ngờ sờ sờ mặt, hỏi: “Có cái gì à?”
Lôi Tử ẩn ý nói: “Quan hệ hai người thân thiết nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đó là đương nhiên, Túc Bạch chính là chủ nhà của tôi đó.”
Lôi Tử lập tức: “Cô nếu thấy anh ta không tốt, có thể dọn đến nhà tôi! Tôi cho cô thuê, không lấy tiền.”
Đỗ Bách Tề cười nhạo một tiếng, liếc Lôi Tử một cái, chậm rãi mắng: “Không biết xấu hổ.”
Lôi Tử lạnh mặt: “Cần anh lắm mồm à?”
Khúc Tiểu Tây: “Đừng cáu gắt không tốt sao?” Cô cũng thật thành, nói: “Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng mấy vị lão đại phải là người thâm tàng bất lộ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết người ta, nói chung là kiểu người cực kỳ hung ác. Thế mà nhìn mấy người xem, chẳng khác gì gà tiểu học cả.”
“Gà tiểu học?”
(*) Gà tiểu học (小学鸡): Một từ phổ biến trên internet, thuật ngữ này bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông, dùng để chế giễu một số người ngây thơ.
Lôi Tử và Đỗ Bách Tề liếc nhau, có chút không hiểu lắm, có điều suy nghĩ một chút cũng hiểu vài phần.
Khúc Tiểu Tây: “Lấy diễn xuất của mấy lão đại các ngài ra không phải tốt hơn sao?”
“Cái gì mà diễn xuất?”
Túc Bạch bước ra, anh đã thay một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo lông xám, thoạt nhìn vô cùng thoải mái tươi trẻ.
Khúc Tiểu Tây: “Anh gội đầu luôn?”
Túc Bạch cười: “Ừ.” Anh nói: “Anh hơi đói bụng.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy chúng ta qua luôn nha.”
Đoàn người Khúc Tiểu Tây cùng nhau đi, chị em nhà họ Trương đứng ở cửa sổ, Trương Ngọc Uyển ghen ghét nhìn chằm chằm: “Tiện nhân này sao có tài giao tiếp thế, cả ngày cùng nhiều người qua lại liên tục như vậy!”
Trương Ngọc Thục đứng bên cạnh thật ra lại không nói gì, chỉ có ánh mắt gần như dính chặt lên lưng Lôi Tử, mãi sau vẫn không rời đi.
Có thể do ánh mắt của mấy người này quá mức mãnh liệt, Khúc Tiểu Tây quay đầu nhìn lại đã thấy chị em họ. Hai người này thật khiến người ta tức chết không đền mạng. Cô duỗi tay vẫy vẫy với họ qua cửa sổ, người tủm tỉm nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu.
Trương Ngọc Uyển tức đến mức trực tiếp đá một phát vào tường: “Tiện nhân, quả là ả tiện nhân danh xứng với thực!”
Trương Ngọc Thục hít hà một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy… có phải nhìn em không nhỉ?”
Trương Ngọc Uyển: “Không phải nhìn chúng ta thì nhìn ai? Tao thấy cô ta cố ý muốn khoe khoang thì có.”
(*) Tiếng Trung anh – cô – bà – dì này nọ + ấy đều cùng phát âm, khác cách viết nên đoạn này Ngọc Uyển kia tưởng nói bạn Tây nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận