Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 298. Đường Khải Sam

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Đúng rồi, cô đã đọc báo hôm nay chưa?”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi hôm nay chuyển nhà, cậu nói xem tôi đã đọc hay chưa?”
Vu Mãnh một giây hưng phấn: “Vậy tức là cô chưa đọc rồi?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng rồi.”
Vu Mãnh lập tức: “Hôm nay báo á, Đường Khải Sam khen cô đó!”
Khúc Tiểu Tây tò mò hỏi: “Ai?”
Vu Mãnh: “Đường Khải Sam, chính tên được xưng là Đường chó điên Đường Khải Sam ý.”
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc: “Hắn khen tôi?”
Đường Khải Sam người này, cũng coi như văn nhân tiếng tăm lừng lẫy ở thời đại này. Ban đầu hắn ta đảm nhiệm chức chủ biên của một tờ báo, sau đó vì điên cuồng DISS người khác mà phải tự rời bỏ chức vị. Có lẽ tài hoa, cũng có thể do quá mức nổi tiếng mà người này vẫn được xưng là nhân vật lớn trong giới văn nhân.
Đặc điểm của người này nằm ở chỗ không dễ nói chuyện. Người được hắn ta khen ngợi chỉ đến trên đầu ngón tay. Đại đa số thời gian hắn ta đều DISS cái này rồi lại DISS cái nọ. dĩ nhiên những cái mà hắn ta nói đều thật nên mới được nhiều người trong sáng ngoài tối tôn sùng.
Hắn ta chẳng khen ai mấy nên đột nhiên viết bài khen ngợi “Thường Hoan Hỉ thật khiến người ta phải khiếp sợ.
Vu Mãnh: “Hắn ta thích văn của cô.”
Khúc Tiểu Tây kinh tủng nhìn Vu Mãnh, cảm thấy lời này không quá tin được.
Vu Mãnh xem biểu tình của cô liền biết cô muốn nói cái gì, lập tức khẳng định: “Lời tôi nói đều là thật!” Hắn lập tức lôi tờ báo hôm nay báo ra, nói: “Cô xem, tôi còn mang báo đến luôn đây này.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cái gì mà ngẫu nhiên gặp được Tiểu Đông, Tiểu Bắc? Rõ ràng hắn chủ động tới tìm bọn cô, kết quả không tìm ra người, may mắn được ai chỉ chỗ mới chạy qua bên này theo dõi mới đúng.
Khúc Tiểu Tây duỗi tay: “Đưa cho tôi nhìn xem.”
Mọi người vào sân, Khúc Tiểu Tây trực tiếp ngồi bậc thang trong viện, Vu Mãnh vui sướng đẩy Túc Bạch ra, ngồi bên cạnh Khúc Tiểu Tây.
Túc Bạch hơi hơi nhíu mày, xoay người vào phòng, không bao lâu đã trở ra còn cầm theo một cái đệm đưa cho Khúc Tiểu Tây: “Cho em, trên mặt đất lạnh.”
Khúc Tiểu Tây: “Cảm ơn anh.”
Túc Bạch: “Không cần khách khí.” Anh trực tiếp ngồi bên còn lại cạnh Khúc Tiểu Tây.
Vu Mãnh sâu kín hỏi: “Vì cái gì tôi không có?”
Giọng Túc Bạch đều đều, không chút thay đổi: “Nhà mi không phải khách trọ của tôi.”
Vu Mãnh: “……” Quá thực tế luôn!
Hắn vênh váo tận trời đúng kiểu giàu xổi: “Đừng nói là thuê phòng của anh, kể cả bảo mua tôi cũng không nói chơi đâu nhé!”
Nhà hắn cái khác không có chứ tiền thì đầy.
Túc Bạch: “Cậu muốn thuê à? Hay muốn mua?”
Vu Mãnh: “……”
Hai người cứ như gà chọi chuẩn bị mổ nhau, Khúc Tiểu Tây chẳng quan tâm mà gấp gáp mở tờ báo ra.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc tò mò nhưng thấy chỗ bên cạnh em gái/chị đều đã bị chiếm, đành bỏ cuộc không tranh với hai người kia.
Dù hai người có đoạt được chỗ hay không cũng không quan trọng.
Cả hai xuất phát từ tính tò mò của trẻ con với nhà mới đã bắt đầu trái sờ phải sờ nhìn ngó khắp nơi.
Khúc Tiểu Tây ngồi ở trong sân, nghiêm túc đọc nội dung trên báo.
Đề mục không khác gì báo mạng thời hiện đại, không biết còn tưởng Đường Khải Sam muốn mắng chửi ai đó. Phải xem nội dung mới hiểu hóa ra không có chuyện như thế. Nội dung đại khái chính là: đã sớm nghe qua người có tên Thường Hoan Hỉ, cũng xem tiểu thuyết của cô, thú vị thì thú vị đấy, đặc biệt cũng đặc biệt đấy nhưng không thấy có nội hàm gì sâu sắc cả. Mãi đến khi hắn ta xem được bộ mới nhất của cô có tên mới kinh ngạc phát hiện hóa ra mình đã bị che mắt thế nào.
Hắn ta đọc nội dung tiểu thuyết chỉ thấy sự hài hước lại không nhìn được ý nghĩa tận cùng bên trong. Có người viết văn muốn tỏ rõ đạo lý, dẫn dắt con người ta bước lên từng bước. Có người tuy không làm được những chuyện như vậy nhưng từ những mắt xích nhỏ dần dần hướng con người đến chỗ tốt hơn. Hắn ta xem tiểu thuyết cho rằng trong đó chỉ có sự hài hước mà không phát hiện được sự tồn tại của rất nhiều kỹ năng sinh hoạt. Mà trong thế đạo bây giờ, những thứ này mới có thể giúp người ta sống tốt hơn, thậm chí bảo vệ tính mạng cho nhiều người.
Đạo lý lớn lao như vậy ai cũng nói được nhưng có thể dạy người ta nhiều kỹ năng để đạt được cơ hội sống sót còn hơn nhiều so với giảm đạo lý tầm thường.
Hắn ta rất vui mừng khi có thể phát hiện ra một người như vậy, lấy phương thức khác biệt cung cấp kỹ năng sinh hoạt đầy trí tuệ cho mọi người. Mở rộng hơn, hắn ta lại đề cử một tiểu thuyết khác tên . Nếu nói Thường Hoan Hỉ dạy người ta rất nhiều phương thức nâng cao đời sống sinh hoạt thì lại chỉ cách phòng lừa đảo.
Hắn ta thấy thật may mắn khi có nhiều cây bút vừa có tri thức vừa có thiện tâm về văn hóa thông qua phương thức riêng của mình làm lợi cho đời, cho con người.
Chính nhờ những người như vậy mới càng ngày càng có nhiều người khác thêm một đường sinh cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận