Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 383. Giả trượng nghĩa

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thẩm Hoài nói: “Tôi nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt, cô bé còn rất đề phòng tôi nhỉ? Từ khi nào mà cô không còn bộ dạng sợ tôi nữa thế?”
Khúc Tiểu Tây đúng lý hợp tình: “Có lẽ là khi tôi trở thành bạn bè với Túc Bạch, trở thành chị của Tiểu Bảo. Tôi thấy càng có nhiều người, nhiều thứ kiềm chế chú thì sẽ càng không sợ chú nữa.”
Thẩm Hoài gật đầu thừa nhận, cô bé này đúng là nói lời thật.
Cô bé không nói thật thì hắn ta cũng đoán ra, nhưng dù sao nói lời thật cũng khiến người ta cảm thấy người này dù có chút tính toán nhỏ đi chăng nữa thì vẫn được xem như lỗi lạc.
Hắn ta thực chân thành cảm khái: “Cô với Túc Bạch chắc chắn có thể trở thành bạn tốt, đều thẳng thắn như vậy.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Đúng rồi, cho nên quan hệ của bọn tôi mới tốt thế đấy.”
Đối với điểm này, cô cũng thoải mái thừa nhận.
Thẩm Hoài tự đáy lòng nói: “Cô như vậy, thật dễ khiến người khác có cảm tình.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật dài, cô quay đầu nhìn thoáng qua sân. Theo lý thuyết thì chỗ của bọn cô đã cách khá xa, giọng nói hai người đều không quá lớn, ba mẹ con nhà họ Trương đáng lẽ phải không nghe được gì mới phải. Thế mà không hiểu sao, có lẽ do không chịu nổi mà Trương Ngọc Uyển bày ra dáng vẻ muốn đi tới nghe ngóng.
Khúc Tiểu Tây cười nhạo một tiếng: “Chú lại tiếp tục nói như vậy, người khác sẽ càng hận tôi. Còn gây phiền toái cho tôi nữa.”
Thẩm Hoài nửa thật nửa giả: “Ai chọc cô, tôi cho người đó một trận, thế nào? Trượng nghĩa không?”
Khúc Tiểu Tây: “Trượng nghĩa thì trượng nghĩa, cũng không biết có phải giả trượng nghĩa hay không nữa.”
Thẩm Hoài mỉm cười: “Tôi là loại người này? Cô thật đúng là đã nhìn nhầm tôi, dù tôi trên quan hệ nam nữ không quá đáng tin nhưng đối với chuyện này không phải người thiếu đạo đức như thế.”
Hắn ta duỗi tay vỗ lên vai Khúc Tiểu Tây, mời: “Lên xe đi, tôi muốn cùng cô nói chuyện quan trọng đấy.”
Nếu là chuyện quan trọng, Khúc Tiểu Tây không từ chối nữa, cô nói: “Nếu chú lừa tôi, tôi sẽ không khách khí với chú đâu.”
Thẩm Hoài bật cười: “Con người cô thật là… có thể giống con gái một chút không? Sao chứ như thổ phỉ thế?”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô nói: “Tôi nào có.”
Thẩm Hoài không tỏ ý kiến nhướng mày, sau đó hỏi: “Cô muốn lái xe không?”
Khúc Tiểu Tây: “Chú không sợ thổ phỉ như tôi đụng hỏng xe mình à?”
Thẩm Hoài nhếch khóe miệng lên, Khúc Tiểu Tây cho hắn ta một ánh mắt cười như không cười, cô thừa hiểu hắn ta cố ý muốn thử mình. Thật ra Khúc Tiểu Tây thấy việc này chẳng có gì đáng thử cả, có lẽ ông chú này muốn biết lúc trước khi cô chạy trốn có phải tự mình lái xe không?
Ngoài nguyên nhân đó Khúc Tiểu Tây chẳng tìm ra lý do mà Thẩm Hoài muốn cho cô lái xe nữa.
Cô nói: “Chú ngồi ghế phụ đi.” Cô vòng qua, trực tiếp ngồi lên ghế điều khiển, hỏi: “Đi chỗ nào?”
Thẩm Hoài: “Quán cà phê Bạch Tượng ở đường Phúc Khai Sâm, biết đường không?”
Khúc Tiểu Tây làm tác giả của chuyên mục mỹ thực sao có thể không biết chỗ này, cô dẫm lên chân ga, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Đợi đến khi Trương Ngọc Uyển đi tới cổng thì đã thấy Khúc Tiểu Tây lái xe nghênh ngang rời đi, cô ta há miệng không thể tưởng tượng mà nhìn theo khói xe, bĩu miệng hầm hừ, trong lòng đầy nghẹn khuất.
Chờ đến khi cô ta quay lại sân viện một lần nữa, Trương phu nhân nhỏ giọng nhắc mãi: “Con bé này chính là không biết cách mà, vừa rồi rõ ràng người đã tới lại không biết chủ động, như vậy làm sao mà được. Con đừng nhìn Cao tiểu thư xinh đẹp, thật ra đàn ông không thích loại phụ nữ như vậy đâu, một chút dịu dàng cũng không có, loại người như thế căn bản không được. Con cứ ngoan ngoãn thu liễm tính tình của mình rồi biểu hiện ra nét dịu dàng như nước, làm gì có đàn ông nào không thích kiểu phụ nữ như thế? Con cứ nhìn cha con năm đó……”
Lời còn chưa nói xong đã thấy mẹ chồng đi xuống cầu thang, dì ta lập tức ngậm miệng lại giống như hũ nút.
Lão phu nhân nhà họ Trương đi lên trỏ trỏ vào chán Trương Ngọc Uyển, dùng sức mà đâm vài cái: “Mày đúng là đồ vô dụng, tao đều nhìn thấy hết cả rồi. Đàn ông đã đi đến trước mặt mà còn không biết nắm chắc cơ hội. Sao mày không biết học hỏi người ta một chút...”
Lại tiếp tục lải nhải.
Khúc Tiểu Tây cũng không biết mình với Thẩm Hoài đã trở thành trung tâm cho câu chuyện.
Bọn cô đến Quán cà phê Bạch Tượng, Khúc Tiểu Tây vừa bước vào phục vụ đã nhận ra cô, khách khí chào hỏi.
Thẩm Hoài mỉm cười: “Cô là khách quen ở nơi này?”
Khúc Tiểu Tây: “Cũng không hẳn.”
Cô đã từng đến đây chụp ảnh, còn viết bài chuyên mục Mỹ thực cho nhà này. Sau đó lại thường ghé qua mua bánh ngọt, dĩ nhiên người ta phải có ấn tượng khắc sâu rồi.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Khúc Tiểu Tây cảm nhận được hơi ấm từ ánh mặt trời chiếu lên người mình, cô thoải mái dựa vào ghế sofa: “Vị trí này không phải nơi chụp ảnh đẹp nhất trong tiệm của họ nhưng tôi vẫn thích nhất. Tôi thích sự ấm áp ở chỗ ngồi này.”
Ánh mắt Thẩm Hoài lóe lóe, sau đó rất ẩn ý mà nói: “Túc Bạch nói cô sẽ thích nơi này, cũng nhất định thích vị trí này nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận