Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 136. Nhận thân

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê quản lý không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Gã chỉ có thể một lần nữa quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm. Dù vậy lỗ tai gã vẫn dựng lên nghe ngóng. Thế nhưng mãi đến khi vợ chồng bọn họ rồi đi thì anh giai dưới lầu vẫn chưa xuất hiện.
Lê quản lý chỉ hóng chuyện cũng chẳng sao nhưng Tiểu Bảo lại vội không chịu được. Mãi đến giờ cơm chiều nhóc ta vẫn chưa chờ được cậu mình về. Lúc ăn cơm cứ thất thần, Mỗi tội mấy ngày này đói quá nên dù không tập trung vẫn ăn được không ít.
Túc Bạch kiêm nhiều công việc khác nhau nên Khúc Tiểu Tây chỉ có thể viết một tờ giấy dán ở cửa rồi sắp xếp cho mấy đứa nhóc đi tắm. Tiểu Bảo mặc tạm quần áo của Tiểu Đông, quần áo rộng hơn hẳn một cỡ, đành phải túm túm buộc buộc mới coi như tàm tạm.
Đã sắp qua 9 giờ mà người vẫn chưa về, Khúc Tiểu Tây: “Nếu không mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút vậy?”
Vừa nghe thế Tiểu Bảo đã vội lắc đầu, mím môi nói: “Tôi muốn chờ cậu tôi về.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được rồi.”
“Cảm ơn chị.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Không cần cảm ơn đâu, nếu cậu có thể tìm được người thân thì càng tốt. Chỉ hy vọng không phải hiểu lầm làm trò cười.”
Dù khả năng này không lớn nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn trăm phần trăm lạc quan. Tiểu Bảo ngồi trên ghế, thời gian trôi càng nhanh càng thấy bất an, chân cứ lắc lắc lúc ẩn lúc hiện. Khúc Tiểu Tây chỉ có thể phân tán được chú ý của hắn bằng vài câu việc nhà, mỉm cười nói: “Nhà ngoại cậu chỉ còn mỗi cậu của cậu à??”
Tiểu Bảo lắc đầu nói: “Không phải, còn có những người khác nữa. Thế nhưng tôi không tin họ.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, nhà giàu quả nhiên luôn phức tạp ha!
Cô nói: “Vậy sao cậu không muốn về nhà?”
Cậu trai lập tức ngẩng đầu, cực kỳ kiên định: “Tôi sẽ không về nhà!” Ánh mắt nhóc ta sáng khó tin: “Cha tôi không thương tôi, ông ấy không muốn tôi, về sau ông ấy cũng sẽ có đứa con khác. Tôi ở lại trong nhà, sớm hay muộn cũng sẽ bị những kẻ đó hại chết.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Vậy cũng phải.”
Lời này không phải giả mà dựa theo nội dung nguyên tác. Trong hồi ức của bọn cô, Khúc Tri Thiền chính là bị vợ nhỏ nhà này hại chết. Có thể thấy được vợ lẽ nhà nhóc ta chẳng phải thứ gì tốt cả.
Cũng chính bởi vậy nên Tiểu Bảo mới nói hắn bị bắt cóc đem bán, cô một chút cũng không nghi ngờ.
“Vậy cha cậu cũng thật ngốc, không tin cậu mà lại đi tin người đàn bà xấu xa.”
Khúc Tiểu Tây nói khiến Tiểu Bảo thấy được đồng cảm, nhóc ta nghiêm túc: “Đàn ông đều không dùng đầu óc để suy nghĩ, những kẻ như vậy ngốc không bằng heo!”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng phun ra. Cô bật cười: “Trời ơi, cậu học cách nói này với ai thế?”
Tiểu Bảo: “Tôi ở chỗ kia tránh được một trận, mấy người phụ nữ ở đó đều không đứng đắn. Bọn họ sau lưng đều nói mấy gã đàn ông đến thăm như vậy.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
“Tôi cảm thấy bọn họ nói cũng chẳng sai đâu.” Tiểu Bảo còn hừ một tiếng thật mạnh.
Khúc Tiểu Tây cười nói: “Vậy khi mấy người lớn lên thì không được ngu ngốc như thế nhá.”
Tiểu Đông, Tiểu Bắc còn có Tiểu Bảo, ba bé trai không lớn lắm động tác nhất trí gật đầu: “Được.”
Khúc Tiểu Tây: “Đám nhóc con mấy người á! Đúng rồi, Tiểu Bảo, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Bảo: “10 tuổi, qua năm mới tôi sẽ 11 tuổi!”
Khúc Tiểu Tây: “Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc mà còn có thể chạy xa như vậy?”
Tiểu Bảo lộ ra tươi cười nói: “May mắn tôi chạy được đấy.”
Trong câu nói may mắn ấy, Khúc Tiểu Tây lại nhớ đến lúc mấy người gọi cô chạy trốn, cô nhẹ giọng: “Đúng thế, may mà cậu chạy thoát.” Cô duỗi tay xoa đầu đứa nhóc nói: “Về sau cậu có thể……”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy có tiếng động chỗ cầu thang. Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng đập cửa. Khúc Tiểu Tây vội đi lên mở cửa, cửa vừa mở đã thấy sắc mặt vội vàng của Túc Bạch. Quen nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy.
Túc Bạch bắt lấy tay Khúc Tiểu Tây: “Tiểu Bảo có phải ở chỗ em không?”
“Cậu ơi!” Đứa nhóc 10 tuổi kêu một tiếng rồi chạy vọt xa, lập tức nhào vào trong ngực Túc Bạch, oa oa khóc lớn: “Cậu ơi! Cháu cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”
Cậu trai thoạt nhìn luôn kiên cường giờ lại khóc đến tê tâm liệt phế khiến bà Bàng ở đối diện phải mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Lầu trên lầu dưới hình như cũng đều có chút động tĩnh.
Khúc Tiểu Tây: “Cháu ngoại trai của thầy Túc đến tìm.”
Bà Bàng a một tiếng, mấy đứa nhóc hôm nay lúc về bà có nhìn thấy. chẳng qua không nghĩ đến nhóc ăn mày thế mà lại là cháu ngoại trai của Túc tiên sinh lầu 2.
Lại có người khác đến hỏi, lần này không cần Khúc Tiểu Tây giải thích nữa, bà Bàng đã thay cô nói rõ rồi.
Tiểu Bảo ôm Túc Bạch khóc cuồng loạn, Túc Bạch hốc mắt cũng hơi hơi phiếm hồng. Khúc Tiểu Tây suy nghĩ một chút nói: “Đừng khóc ở hành lang như vậy, vào nhà ngồi đi..”
Khúc Tiểu Tây đem hai người gọi vào, cùng Túc Bạch nói: “Đứa nhóc này một đường chịu không ít khổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận