Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 469. Về Thượng Hải

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Rất nhanh Túc Bạch cùng Thẩm Hoài đã đến, Túc Bạch: “Tiểu Tây, làm sao vậy?”
Trên tóc anh vẫn còn mang theo bọt nước, nghĩ là biết vừa mới tắm xong.
Khúc Tiểu Tây hơi bĩu môi ý bảo họ đi đến bên cạnh mình, cô đứng cạnh rèm cửa rồi nói: “Hai người đừng đứng ở giữa thế.”
Túc Bạch đứng bên cạnh cô, Khúc Tiểu Tây chỉ xuống dưới tầng: “Em cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Mọi người nhìn xa phu kéo xe kia mà xem, lại nhìn đứa bé bán báo kia nữa. Còn có người đánh giày cách đó không xa kia kìa. Em xác định bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào bên này của chúng ta.”
Túc Bạch: “Em xác định họ đi theo chúng ta?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Em xác định, từ hôm qua chúng ta ra khỏi thành em đã nhìn thấy họ. Mỗi tội không phải ở chỗ này, giờ chẳng qua thay đổi vị trí thôi.”
Trí nhớ của cô luôn rất tốt nên vẫn nhớ rõ mấy người đã gặp hôm qua này.
Ngoài ra cô còn nói thêm: “Em đã quan sát mấy người này suốt 1 giờ. Sự chú ý của họ luôn đặt trên cổng lớn chứ không phải việc kinh doanh kiếm tiền. Em đã thật thấy nhiều người kinh doanh rồi, nào có ai muốn kiếm tiền mà như vậy? Người kéo xe kia đấy thôi, gã đã từ chối bốn vị khách rồi đấy. Như vậy không còn bình thường nữa.”
Khúc Tiểu Tây buồn bực nhất là những ngày này không biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào bọn cô. Cô nói: “Hẳn em không bị lộ mới đúng.”
Túc Bạch trực tiếp nhìn sang Thẩm Hoài.
Khúc Tiểu Tây nhạy bén cũng nhìn theo.
Thẩm Hoài xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Là chuyện của tôi, cùng việc mấy người dọa ma ở Bạch gia không liên quan.” Hắn nhanh chóng quyết định: “Vậy mọi người không cần chờ xe lửa sáng mai nữa. Hôm nay thu dọn một chút rồi tìm chuyến xe gần nhất, sau đó rời đi luôn đi. Giữa đường có thể chuyển xe sau.”
Khúc Tiểu Tây trợn mắt há mồm, cô quả thật không ngờ đến mình còn có thể gặp phải chuyện này. Sau vài giây chi đội ngắn ngủi, cô lập tức nhìn sang Túc Bạch, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Túc Bạch: “Bọn tôi đi. Tiểu Bảo tôi cũng mang theo, vệ sĩ thì để lại cho anh, những chuyện khác tự anh xem xét thêm.”
Thẩm Hoài cười: “Có thể.”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt to: “Hai người đây là……?”
Thẩm Hoài buông tay, đắc ý dào dạt: “Những người có khả năng kiếm tiền dù đi đâu đi chăng nữa cũng luôn được hoan nghênh. Đây không phải không muốn cho tôi đi sao?”
Hắn vỗ vỗ Túc Bạch, nói: “Mấy người cứ đi đi. Tất cả đi rồi tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Chúng ta hẹn gặp nhau ở Thượng Hải.”
Túc Bạch gật đầu: “Được.” Anh đột nhiên bước về phía trước, ghé vào bên tai Thẩm Hoài thì thầm hai câu, sau đó mới nói: “Đi thôi, thuận tiện cho người ta mang đi luôn.”
Thẩm Hoài: “Được.”
Thẩm Hoài vội vàng chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Bảo lập tức kêu: “Cha.”
Thẩm Hoài: “Con cùng mấy người cậu con đi trước đi.”
Thẩm Án Hoài vội vàng: “Nhưng con muốn đi cùng cha, chỉ có mình cha ở đây, con không yên tâm. “
Thẩm Hoài: “Con thành thành thật thật cho cha. Con đi theo cha mới kéo chân sau. Cha tự mình đi không có vấn đề gì. Con đi rồi, một mình cha chẳng nhẽ không thể đi được? Mang theo một thằng nhóc như con, còn thêm bao nhiêu việc?”
Tiểu Bảo cắn môi, nhỏ giọng nói: “Vậy… được rồi.”
Thẩm Hoài nhanh chóng rời khỏi, Khúc Tiểu Tây đứng trước cửa sổ, không bao lâu đã nhìn thấy Thẩm Hoài mang theo bí thư cùng với hai người vệ sĩ lên xe rời khỏi.
Quả nhiên mấy người canh giữ dưới tầng đều đi theo họ. Chẳng qua không đi theo toàn bộ mà chỉ dành ra một phần, hẳn vẫn có người ở lại trông chừng.
Khúc Tiểu Tây: “Vẫn còn người ở lại.”
Túc Bạch: “Không sao, chúng ta đi từ cửa sau.” Anh nói: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị đi thôi.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, cô nhìn về phía mấy bạn nhỏ: “Mấy đứa không cần lo lắng, đi lấy đồ đi.” Lại cùng Tiểu Bảo nói: “Chị nghĩ nếu cha em dám về đủ để nói lên rằng chú ấy không lo lắng. Chỉ cần chúng ta không kéo chân sau gây thêm phiền toái thì chú ấy chẳng sao đâu.”
Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vâng.” Cậu nghiêm túc nói: “Lúc trước bọn em rời khỏi Phụng Thiên cũng rất phiền toái.”
Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Có đôi khi quá trâu bò cũng không phải gì chuyện tốt.”
Mọi người vốn cũng đang thu dọn đồ nên rất nhanh đã xong, một người một rương, Khúc Tiểu Tây cùng Túc Bạch đi phía trước, thấp giọng: “Vậy đồ trong kho hàng ……”
Túc Bạch: “Không sao đâu. Chúng ta đi, đồ cũng sẽ đi.”
Khúc Tiểu Tây cười, lắc đầu: “Không phải nha.” Cô nói: “Em chỉ là muốn nói, nếu không tiện thì không phải vội. An toàn là trên hết.”
Túc Bạch: “Không sao, không phải sợ.”
Mọi người nhanh chóng ra ngoài từ lối cửa sau. Túc Bạch trực tiếp sắp xếp để bọn cô lên xe, anh không dừng lại mà lái thẳng xe đến trạm xe lửa. Tuy Khúc Tiểu Tây có vẻ như đã tin những lời Thẩm Hoài và Túc Bạch nói nhưng trong tâm khảm lại không tin chút nào.
Nếu thật có ý định ngay từ đầu không muốn cho Thẩm Hoài đi thì sao hôm nay mới sắp xếp người theo dõi?
Chẳng qua Khúc Tiểu Tây không muốn vạch trần hai người họ, dù sao cô cũng phải để ý đến tâm trạng của Tiểu Bảo nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận