Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 124. Tàn nhẫn một chút

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Có điều rất nhanh ông đã nói: “Không biết cũng không sao, nhà này á, họ xuất bản rất nhiều sách bán chạy. Cực kỳ có danh tiếng đó! Không phải sao? Họ liên hệ với xã báo bọn chú muốn đem quyển sách này của cháu xuất bản. Chú nói cho cháu một chút, điều kiện nhà họ đưa ra khá tốt đấy. Cháu xem, thế nào?”
Tự nhiên có người đưa tiền, chuyện tốt như thế này dĩ nhiên phải nhận rồi.
Khúc Tiểu Tây cười: “Nếu có thể xuất bản dĩ nhiên là một chuyện tốt. Chẳng qua không biết tình huống cụ thể bên kia như thế nào?”
Trần biên tập vẫn còn đang vui sướng, thậm chí so với mình tự ra sách còn hưng phấn hơn, ông bô lô ba la một lúc mới nói lời thấm thía: “Có phải rất tốt không?”
Khúc Tiểu Tây: “…… Đúng không.”
Cô nào biết rằng ra sách kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Có điều cô vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của Trần biên tập. Cô hỏi: “Nhà xuất bản muốn gặp cháu?”
Trần biên tập gật đầu: “Đúng đấy, bọn họ không thấy người thật tuyệt đối không yên tâm. Thật ra xã báo bọn chú cũng không muốn cho mọi người gặp mặt đâu. Dù sao người biết thân phận của cháu càng nhiều thì càng có lắm kẻ ý định thọc gậy bánh xe. Chú hi vọng ít có người biết thân phận của cháu để cháu chỉ đăng bài ở xã báo của chú Thế nhưng khó có được cơ hội tốt như vậy, chú cũng không thể tư lợi vì bản thân mình. Cơ hội tốt thì phải nắm chắc, nếu không thật đáng tiếc.”
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, vậy làm phiền chú giúp cháu sắp xếp nhé!”
Trần biên tập: “Không có vấn đề, cháu cứ yên tâm.” Ông lại nhớ đến chuyện khác, nói: “À đúng rồi, mấy đồng nghiệp ở xã báo bọn chú cùng nhau góp tiền mua cho cháu lễ vật mừng năm mới này. Hi vọng cháu vui lòng nhận lấy nha.”
Ông lấy một cái hộp nhỏ từ túi công văn đẩy đến trước mặt Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây nhướng mi, mỉm cười: “Cái gì vầy nè?”
Mở hộp ra, bên trong là một cây bút máy.
Khúc Tiểu Tây: “Cảm ơn, cháu rất thích.”
Trần biên tập lập tức: “Chú biết ngay cháu sẽ thích mà. Cây bút máy này là hai đồng nghiệp cùng xã báo đi chọn với chú đấy. Họ đều cho rằng cây màu trắng kia đẹp hơn. Chú lại thấy chắc chắn cháu sẽ thích cái này, đẹp chứ? Trông thật thanh lịch biết bao nhiêu. Cháu nói xem có phải cái này với cái màu trắng càng đẹp hơn không?”
Khúc Tiểu Tây nhìn chiếc bút máy in hoa bên ngoài không hiểu hai chữ "thanh lịch" đến từ đâu nữa?
Thế mới nói thẩm mỹ thẳng nam* luôn khiến cho người ta cảm thấy mê mang.
*Thẳng nam: tiếng lóng chỉ những người không có xu hướng đồng tính.
Có điều cô vẫn gật đầu, mỉm cười: “Ừm, rất đẹp.” Cô nhẹ giọng: “Mọi người đưa cho cháu lễ vật quý trọng như thế, cháu thật xấu hổ không dám nhận.”
Trần biên tập lập tức đáp: “Lời này không thể nói vậy được. Nếu không phải cháu dạy bọn chú cách trồng đậu giá và cải thìa thì không phải cứ đến mùa đông bọn chú lại phải đi mua à? Hơn nữa đây không phải bọn chú từng người mua mà mọi người cùng nhau góp tiền mua. Vì thế không tốn mấy tiền đâu. Chỉ là một chút tâm ý, sao cháu có thể không cần được chứ?”
Khúc Tiểu Tây không phải người thích làm ra vẻ, gật đầu: “Vậy được.”
Thật ra cô chỉ dạy mỗi Trần biên tập, sau đó đồng ý cho Trần biên tập dạy những người khác. Thành thử ra mọi người trong xã báo ông đều học được, lại đều thấy rất thực dụng.
Trần biên tập: “Không tới mấy ngày nữa sẽ đến tết rồi. Cháu xem, chú sắp xếp cháu với nhà xuất bản gặp mặt vào năm sau có được không?”
Khúc Tiểu Tây: “Được ạ.”
Trần biên tập giải thích: “Năm mới chú phải về Tô Châu một chuyến, quê nhà chú ở bên kia.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng “Vậy chúc chú thuận buồm xuôi gió nhé! “
Trần biên tập: “Cảm ơn, cảm ơn cháu.”
Hai bên bàn bạc xong, Khúc Tiểu Tây và Tiểu Đông Tiểu Bắc cùng ra khỏi quán. Tiểu Đông: “Bọn mình rốt cuộc có thể đi hiệu sách rồi chứ?”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Đúng thế.”
Ba anh em ngăn một chiếc xe kéo, cùng nhau đến tiệm sách ở đầu phố.
Tiểu Bắc nhìn góc tường bên kia nói: “Người kia vẫn còn ở đây này.”
Khúc Tiểu Tây nhìn theo phương hướng của nhóc chỉ, thấy nhóc ăn mày hôm qua. Nó ngồi xổm ở góc tường, cuộn tròn người lại.
Khúc Tiểu Tây thở dài một tiếng, Tiểu Đông ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Em gái, chờ lát nữa bọn mình về có thể cho thằng bé một chiếc màn thầu không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đương nhiên có thể nha.”
Tiểu Đông lập tức lộ ra tươi cười xán lạn.
Thật ra mặc kệ sinh ra ở thời đại này hay lúc hòa bình, chỉ cần người không trải qua sinh hoạt quá khắt khe, khốn khổ thì ai có thể ý chí sắt đá được. Gặp được chuyện không tốt chẳng lẽ còn có thể thờ ơ? Đáy lòng mỗi người luôn tồn tại chút trắc ẩn.
Mỗi tội Khúc Tiểu Tây không dám phát lòng tốt quá mức. Dù sao bây giờ cũng không phải thời đại trước khi xuyên qua. Ba người nhà cô cũng không phải người có giá trị vũ lực. Nếu lòng tốt quá nhiều có khi còn dẫn đến phiền toái hoặc đưa sói vào nhà.
Cho nên đôi khi Khúc Tiểu Tây tình nguyện bản thân tàn nhẫn một chút cũng không nhiệt tình giúp người khác.
Đặc biệt là khi cô từng nghe mẹ Hứa nói qua việc có nhiều người lưu lạc không đơn giản như vậy. Họ kéo bè kéo cánh thành cả một bang phái. Do đó cô càng phải thêm cẩn thận.
Dù không phải 100% tin tưởng người ngoài nhưng cô vẫn sẽ ngẫu nhiên giúp đỡ, miễn sao không ảnh hưởng đến toàn cục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận