Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 240. Mẹ con nhận nhau

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch quả nhiên có thể ăn, bánh bao thịt to như vầy, Khúc Tiểu Tây chỉ ăn được ba cái đã no căng. Túc Bạch lại có thể ăn liên tiếp 12-13 cái mà vẫn chưa dừng, anh ăn cái gì cũng từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm. Chờ đến khi hai người ăn xong, Khúc Tiểu Tây cũng nhìn thấy xe kéo chở Lam tiểu thư từ phía xa.
Cô lập tức tính tiền, vội vàng chạy qua, Túc Bạch lại thong thả ung dung cầm năm cái bánh bao còn dư lại đóng gói rồi mới đuổi theo Khúc Tiểu Tây.
Chủ quán lắc đầu: “Đàn ông sao lại để một cô gái nhỏ mời khách chứ? Thật là thói đời bây giờ chẳng ra sao.”
Lam tiểu thư sốt ruột đuổi tới, hỏi ngay: “Chuyện gì xảy ra thế? Là mẹ Hứa có chuyện gì sao? Dì ấy đâu? Sao lại tự nhiên xảy ra chuyện?”
Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chuyện chị có thể nghĩ đến xảy ra khẳng định liên quan đến mẹ Hứa.
Trừ bỏ một lần kia, Khúc Tiểu Tây vẫn là lần thứ hai nhìn thấy Lam tiểu thư thất thố như vậy, cô vội nói: “Mẹ Hứa không có việc gì.”
Lam tiểu thư sửng sốt, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu, nói: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là được rồi. Vậy chuyện gì xảy ra? Sao lại báo gấp như vậy?”
Khúc Tiểu Tây: “Đứa bé bị mất kia… khả năng tìm được rồi.”
Lam tiểu thư bước chân đột ngột dùng lại, sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Khúc Tiểu Tây. Ngay sau đó gần như rơi vàng trạng thái mừng như điên, chị kinh ngạc nhìn Khúc Tiểu Tây, kinh ngạc đến ngây người, vội nắm lấy tay cô, nói: “Em nói, em nói cái gì? Em nói lại một lần cho chị, em nói cái gì?”
Khúc Tiểu Tây bị chị nắm đâu nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Đứa bé kia khả năng tìm được rồi, chính là Tiểu Thạch Đầu.”
Lam tiểu thư ném luôn Khúc Tiểu Tây ra sau đầu, vội chạy về phía trước.
Khúc Tiểu Tây: “Phòng 203, tầng 2.”
Không biết Lam tiểu thư có nghe được tiếng la của Khúc Tiểu Tây không mà hấp tấp chạy lên lầu, tốc độ bạo phát kinh người. Chờ đến khi Khúc Tiểu Tây lần nữa lên lầu đã nghe thấy từ trong phòng bệnh truyền đến tiếng gào khóc rất lớn.
Không có cách nào khác, cô chỉ có thể khách khách khí khí cùng nhân viên y tế giải thích: “Bọn họ tìm được đứa bé người ta bắt trộm, có chút kích động quá mức. Thật sự ngại quá, xin thứ lỗi.”
Hộ sĩ kiểm tra phòng ban đầu còn cảm thấy có chút không vui, lại nghe được nguyên nhân như vậy cũng động lòng vài phần, chỉ dặn dò: “Vẫn nên nhỏ giọng chút, ảnh hưởng người khác sẽ không tốt.”
Khúc Tiểu Tây: “Bọn tôi đã hiểu.”
Quả nhiên Lam tiểu thư đã tìm được mấy chỗ 'chứng cứ' trên người Tiểu Thạch Đầu. Có lẽ vì đứa trẻ vẫn còn ở bên cạnh chị một ngày mới bị bắt cóc nên những hồi ức đó giờ phút này càng trở nên rõ ràng. Thậm chí mỗi một nốt ruồi nhỏ trên người thằng bé, Lam tiểu thư cũng có thể nói chính xác.
Bọn họ không có xét nghiệm DNA cái gì, đương nhiên hiện tại có muốn làm cũng không có, xem ra chuyện này tỷ lệ sai sót không quá cao, dù sao nhiều đặc điểm trùng hợp như vậy.
“Thật không nghĩ tới, mẹ thật sự không nghĩ tới mẹ còn có thể tìm được con. Tiểu Thạch Đầu, mẹ đây, mẹ ở đây này……”
Tiểu Thạch Đầu lúc này đã tỉnh, cả người thằng bé cứ dại ra.
Sao tưởng tượng được!!!
Lam tiểu thư xinh đẹp hào phóng lại cao quý là mẹ của mình?
Lam tiểu thư: “Mẹ đã tìm được con, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi. Con nói xem sao mẹ lại ngốc như thế? Con trai đứng ngay trước mặt mà mẹ cũng không nhận ra? Mẹ thật vô dụng. Nếu mẹ sớm nhận ra con, con đã không phải chịu khổ. Đều do mẹ không tốt, đều do kẻ làm mẹ này không ra gì.”
Tiểu Thạch Đầu nhấp miệng nhỏ, gương mặt còn dại ra.
“Mẹ không phải không cần con, mẹ không phải không cần con! Có người trộm con đi! Mẹ vẫn luôn lại tìm con, mẹ thật sự vẫn luôn lại tìm con……”
Tiểu Thạch Đầu không có gì phản ứng như cũ.
Tiểu Nha đứng một bên giọng nhỏ như muỗi: “Anh ơi……”
Con bé càng thêm hoảng loạn, bé vốn cũng chỉ còn một người thân này thôi, nếu anh Tiểu Thạch Đầu không phải anh trai bé, vậy chẳng còn ai quan tâm bé nữa. Bé sẽ chỉ còn một mình.
Bé không muốn tách khỏi anh trai, cũng không muốn ở một mình, bé không muốn làm ăn mày, không muốn làm đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhưng anh Tiểu Thạch Đầu tìm được người nhà, bé không còn anh trai nữa rồi.
“Oa!” Tiểu Nha đột nhiên khóc lớn.
Mẹ Hứa vội ôm con bé vào trong ngực, nói: “Ngốc quá, khóc cái gì mà khóc?”
Tiểu Nha còn nhỏ nhưng cũng không phải đứa không hiểu chuyện, biết mình sợ cái gì lại không dám khóc lớn tiếng.
Tiểu Thạch Đầu lúc này mới có chút phản ứng: “Em ơi.”
Thằng bé nắm chặt tay Tiểu Nha, Tiểu Nha tránh thoát khỏi mẹ Hứa, bò tới mép giường, cố gắng dựa thật gần Tiểu Thạch Đầu, hai đứa bé sóng vai ngồi cùng nhau.
Tiểu Thạch Đầu: “Em không phải sợ.”
Lam tiểu thư nhìn hai đứa bé gầy yếu bé bỏng, nói: “Sau này có mẹ, sau này có mẹ rồi. Tiểu Thạch Đầu không bao giờ phải chịu khổ nữa.”
Tầm mắt chị dừng trên người Tiểu Nha, cô bé con vội rụt rụt bả vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận