Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 135. Là hàng xóm nhà tôi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tầm mắt Khúc Tiểu Tây dừng trên thông báo tìm người. Tờ báo này ra đã lâu nhưng vẫn có thể thấy được bộ dạng của người cần tìm trên ảnh chụp.
Khúc Tiểu Tây nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc lâu mới quay đầu nhìn sang cậu trai trên mặt thoa thuốc tím có chút chật vật.
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra người này với ảnh chụp rất giống nhau, hình như là… Thẩm Án Hoài.
Đúng vậy, Thẩm Án Hoài.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc bọn cô chỉ ngẫu nhiên gặp được một nhóc ăn mày, vậy mà lại là nam chính.
Tầm mắt cô dao động trên người tiểu Bắc. Tiểu Bắc lúc này đang thử quần áo, có điều cơ thể nho nhỏ nhưng lòng hiếu kỳ và tính cảnh giác lại rất lớn. Nhóc vẫn luôn dòm Thẩm Án Hoài, dù ở nơi này của bọn cô, nhóc ta chỉ được gọi là "Tiểu Bảo".
Tình hình trước mặt có chút kỳ lạ.
Vốn dĩ hai người phải nên đối chọi gay gắt với nhau chứ không phải như bây giờ. Hai bé trai con nhà giàu đều chịu qua đòn hiểm của xã hội giờ rất hiểu chuyện, còn đáng yêu.
Khúc Tiểu Tây nhất thời không biết nói gì.
Càng nhìn cô càng do dự.
Tên Thẩm Án Hoài này nên xử lý thế nào đây?
Nếu chỉ là một nhóc ăn mày bình thường bọn cô có thể thu lưu một thời gian, qua năm mới lại nói sau. Dĩ nhiên như vậy có thể rồi. Thế nhưng nếu nhóc ta là Thẩm Án Hoài, con trai của Thẩm tiên sinh thì lại không dễ xử lý như vậy.
Nói thật cô không muốn có quan hệ với bất cứ ai ở Phụng Thiên cả.
Hơn nữa tên Thẩm Hoài kia không phải vẫn đòi cưới cô đấy à? Hắn ta vẫn luôn vừa ý diện mạo của cô mà.
Ai bảo mẹ cô lại là người mà hắn ta tìm kiếm gần 20 năm cơ chứ?
Nghĩ như vậy, Khúc Tiểu Tây lại có chút bực bội.
Cô đúng là xui xẻo, mới chỉ tùy tùy tiện tiện giúp một nhóc ăn mày mà có thể liên quan đến cốt truyện được.
Khúc Tiểu Tây ghé vào bàn, thở dài một hơi thật mạnh. Tiểu Đông lập tức đi lên, nhẹ nhàng chụp vào vai cô, nói: “Em làm sao thế?”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt quan tâm của Tiểu Đông. Có lẽ do là song sinh nên hai người tâm linh tương thông với nhau. Tiểu Đông nhẹ giọng: “Không cần lo lắng.”
Khúc Tiểu Tây lộ đầu ra, buồn buồn nói: “Anh biết em lo lắng?”
Tiểu Đông tươi cười dịu dàng: “Ừ.”
Cậu lại vỗ Khúc Tiểu Tây hai cái, nhẹ giọng an ủi cô: “Em à, không sao đâu. Anh có thể giúp.”
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Khúc Tiểu Tây đã nghĩ có phải Tiểu Đông tốt lên rồi không. Thế nhưng nhìn vào ánh mắt cậu vẫn đơn thuần không rành thế sự, chỉ liếc mắt đã biết cậu nghĩ gì. Như vậy đã đủ để cô biết, không phải.
Chẳng qua chỉ chút ít như vậy cũng đã an ủi được cô tăng sức sống 10 phần.
Cô nâng mặt lên nói: “Được rồi, em đã lên tinh thần rồi này!”
Tiểu Đông: “Ừ!”
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía Thẩm Án Hoài người dơ bẩn. Nhóc ta có thể ở lại nhưng vẫn cứ đứng co quắp trong một góc, không biết nên làm gì mới tốt.
Khúc Tiểu Tây: “Cậu nên thay quần áo đi.” Lại nói: “Trong nhà không có quần áo phù hợp với cậu, cậu mặc tạm quần áo của Tiểu Đông trước nhé.”
Tiểu Bảo lập tức gật đầu nói: “Được.”
Tuổi nhỏ, xuất thân lại tốt nhưng một đường đi này hắn cũng đã được kiến thức về tình người ấm lạnh, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mấy lần phải tìm đường sống trong chỗ chết. Cho nên có người thu giữ hắn vô cùng quý trọng.
“Tôi có thể làm việc.” Nhóc ta vội vàng cho thấy bản thân không phải người vô dụng.
Khúc Tiểu Tây: “Ừ, chờ cậu tắm rửa một chút đã.”
Khúc Tiểu Tây biết được thân phận của nhóc ta nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
“Cậu có phải muốn tìm cậu của mình không?” Khúc Tiểu Tây lại nghĩ tới chuyện này bèn hỏi.
Tiểu Bảo vội gật đầu nói: “Ừ, tôi muốn tìm cậu của tôi, tôi đã nhìn thấy cậu ấy một lần ở khu quanh đây.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy thì tốt, trước năm chỉ sợ không có thời gian. Chờ qua năm mới tôi sẽ giúp cậu phát ra một thông báo tìm người, nói không chừng có thể sẽ tìm được. Có điều cho cậu tìm được cậu của cậu rồi thì phải đem tiền đăng báo trả lại cho tôi đấy.”
Tiểu Bảo lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, ừ một tiếng nói: “Ừ, tìm được cậu của tôi thì chắc chắn sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Khúc Tiểu Tây bật cười thuận miệng hỏi: “Cậu của cậu gọi là gì?”
Tiểu Bảo: “Túc Bạch. Cậu của tôi tên là Túc Bạch.”
Khúc Tiểu Tây ầm một tiếng, ngã luôn ra đất.
“Em gái, em không sao chứ?” Tiểu Đông chạy vội ra đỡ người, Lê quản lý trong phòng bếp cũng chạy ra “Làm sao vậy? Làm sao thế?”
Khúc Tiểu Tây nói lắp: “Đây đây đây……”
Cô nhìn về phía Tiểu Bảo xác nhận: “Cậu của cậu tên là Túc Bạch?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Cậu… quen cậu tôi ư?”
Nhìn cô giật mình như vậy, nói không biết chắc chắn không có khả năng.
Khúc Tiểu Tây hít một hơi thật sâu nói: “Tiểu Bắc, em xuống dưới lầu xem thấy Túc đã về nhà chưa?”
Tiểu Bắc a một tiếng rồi vội vàng xuống lầu.
Lúc này Khúc Tiểu Tây mới xoa chỗ bị đau nói: “Hàng xóm nhà bọn tôi cũng có người có tên như vậy.”
Vừa nghe thế Tiểu Bảo đã khiếp sợ nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, mãi sau mới lắp bắp nói: “Cậu cậu cậu… cậu tôi ở chỗ này hả? Tôi đi tìm cậu ấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Công việc của anh ấy có chút nhiều nên thường xuyên không ở nhà. Cậu cứ chờ một chút. Đừng nóng vội.”
Hốc mắt Tiểu Bảo đã phiếm hồng, kiên quyết muốn tìm: “Nhất định là cậu ấy, nhất định là cậu của tôi. Tôi đã từng thấy qua cậu ở gần đây mà, tôi đã thấy cậu tôi ở gần đây…”
Biến chuyển này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận