Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 409. Lừa và bị lừa

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lúc năm mới khi Tom đến đây chúc Tết, hai người họ không biết bằng cách nào mà còn 'thông đồng' với nhau. Tom giới thiệu cho Túc Bạch một công việc mới, làm phục vụ bán thời gian ở một câu lạc bộ dành cho người nước ngoài lớn nhất tại Thượng Hải.
Bởi vì chỗ này cho nhiều tiền hơn nên Túc Bạch đã nghỉ việc ở quán thịt heo.
Vì thế mẹ Hứa và mẹ Vương còn có chút mất mát đó.
Gì mà có một hàng xóm làm việc ở quán thịt heo quan trọng như thế nào như thế nào…
Khúc Tiểu Tây thấy sự phiền muộn trên mặt hai người mà nhịn không được muốn cười.
Mẹ Vương từ phòng bếp đi ra: “Tiểu thư, Tiểu Đông thiếu gia nói muốn ăn bánh nhân thịt, giữa trưa dì có làm, hay buổi tối ăn tiếp?”
Khúc Tiểu Tây: “Buổi tối ăn luôn, để sang ngày hôm sau sẽ không ngon nữa.”
Mẹ Vương: “Được rồi.”
Hai quyển tiểu thuyết của Khúc Tiểu Tây vẫn còn đang tiếp tục đăng, một quyển đã kết thúc. Một quyển khác cũng đang tiến vào đoạn cuối. Có điều công việc của cô vẫn bận như cũ. Lê quản lý bên kia yêu cầu bản thảo chẳng giảm chút nào, có đánh giá phim mới ra rạp, có thổi phồng các nữ minh tinh…
Có thể thấy được bất chấp thời đại nào đi chăng nữa thì cũng cần phải marketing, kể cả bề ngoài có hơi thay đổi thì bản chất vẫn giống nhau.
Khúc Tiểu Tây nếu không có việc gì dĩ nhiên không tiếp tục ở phòng khách ngơ ngẩn nữa mà quay về bắt đầu viết tiểu thuyết. Mãi đến giữa giờ chiều mới thấy hai chủ tớ Lam tiểu thư về. Từ rất xa, xuyên qua lớp kính của cửa sổ, Khúc Tiểu Tây đã thấy được nét vui sướng ẩn hiện trên gương mặt Lam tiểu thư.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Thời tiết lạnh lẽo, cô cũng không muốn mở cửa sổ, thả bút xuống, chạy nhanh về hướng cửa, kéo cửa ra thăm dò: “Lam tiểu thư.”
Lam Thải Điệp dừng bước lại: “Đi, đi vào ngồi một lát.”
Hai người cùng vào nhà, Khúc Tiểu Tây: “Thời tiết còn rất lạnh nhỉ? Mẹ Vương, dì nấu cho họ ly trà sữa nhé.”
Mẹ Vương: “Được.”
Mẹ Hứa: “Để tôi giúp bà, bọn dì tới còn phiền cháu tiếp đãi nữa.”
Quan hệ giữa hai nhà đâu coi nhau như người ngoài đâu.
Mẹ Vương cùng mẹ Hứa cùng nhau vào phòng bếp, Khúc Tiểu Tây dựa vào ghế sô pha, nhìn nét vui mừng bị Lam tiểu thư che giấu trong mắt: “Xem ra kết quả thật khiến chị vừa lòng.”
Lam tiểu thư cũng không che giấu niềm vui của mình: “Ừ, với chị mà nói, kết quả đó thật tốt.”
Lúc này chị đã không còn bàng hoàng như trước khi ra ngoài nữa, ngược lại nhiều hơn vài phần bình tĩnh thống khoái, lúc này mẹ Vương, mẹ Hứa bưng trà sữa ra. Khúc Tiểu Tây thay họ rót trà, hỏi: “Như thế nào?”
Lam tiểu thư cảm giác được sự ấm áp từ sâu bên trong, vui vẻ nói: “Uống ngon.”
Chị cũng không úp úp mở mở hay giấu giếm gì nữa mà thẳng thắn nói: “Chị nói với em, chị rốt cuộc gặp được người phụ nữ kia rồi. Hóa ra cô ta vốn là kẻ lừa đảo.”
Khúc Tiểu Tây ở trên báo đã thấy được, cô lập tức nói: “Lừa đảo? Từ trước khi lấy chồng luôn?”
Lam tiểu thư gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, từ trước khi lấy chồng cô ta đã bắt đầu lừa đảo. Khoảng năm 14 15 tuổi, cô ta đã theo nghề này. Nhà họ Thạch là nạn nhân thứ sáu mà cô ta xuống tay. Trước khi cô ta được gả vào nhà họ Thạch, điều kiện nhà họ vẫn chưa kém như bây giờ. Thạch tiên sinh vẫn có bề ngoài ôn tồn lễ độ, đối với cô ta cũng khá tốt. Thật ra cô ta cũng có chút thật lòng rồi sinh ra ý định ở lại hẳn. Nhà họ Thạch cũng chính là gia đình mà cô ta ở lại lâu nhất, phải đến hơn ba năm, gần 4 năm. Em đừng nhìn nhà họ Thạch kia cả ngày áp bức bắt Tiểu Thạch Đầu kiếm tiền thì nghèo khổ. Không phải đâu, Thạch tiên sinh trước đó đã bán nhà cũ, có chút tiền phòng thân. Cho nên cô ta mới yên tâm đi theo Thạch tiên sinh. Thế nhưng tiền vẫn không giữ chân được cô ta. Cuộc sống này sau càng ngày càng cực khổ. Khi mà khổ rồi, Thạch tiên sinh không còn đối tốt với cô ta như ban đầu nữa, việc trong nhà không ít mắt cô ta làm lại còn hô to gọi nhỏ. Dù hắn ta không đánh chửi nhưng cũng thường xuyên quát mắng. Lâu dần cô ta dĩ nhiên không chịu nổi. Cô ta đã từng nhắc đến việc muốn đem bán Tiểu Nha nhưng lại bị Thạch tiên sinh cự tuyệt. Thạch tiên sinh không chịu bán Tiểu Nha, Tiểu Thạch Đầu đang có thể kiếm tiền nên dĩ nhiên cũng không thể bán. Hai kẻ đó giằng co qua lại với nhau một thời gian. Trong lúc giận dỗi, cô ta tình cờ phát hiện Thạch tiên sinh gặp mặt mẹ mìn. Không ngờ, người mà Thạch tiên sinh muốn bán lại chính là cô ta.”
Nói tới đây, Lam tiểu thư cúi đầu uống một ngụm trà sữa.
Tuy Thạch phu nhân là kẻ lừa đảo nhưng Lam tiểu thư vẫn có vài phần đồng tình với cô ta. Không phải cô ta chưa từng nghĩ ăn năn hối hận, chẳng qua gửi gắm tình cảm sai người thôi. Thế nên cô ta lại tiếp tục dẫm lên vết xe đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận