Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 398. Cho leo cây

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai người ngồi lên xe, Túc Bạch khởi động, xe nhanh chóng quay về.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta giữa trưa ăn gì?”
Túc Bạch: “Trời lạnh, ăn gì ấm áp chút đi.”
Nhắc đến cái này, Khúc Tiểu Tây lập tức nói: “Em biết một nhà, trước đó em còn từng mời mấy người Đỗ tiên sinh đến ăn, ngon lắm, nhất là món thịt dê.”
Thời tiết ẩm ướt lại lạnh lẽo, ăn món này vừa ấm người vừa ngon.
Đôi mắt Khúc Tiểu Tây cong cong: “Để em chỉ đường.”
Túc Bạch: “Được.”
Khúc Tiểu Tây khen: “Túc Bạch, em phát hiện ánh mắt anh tốt thật đó, quần áo anh chọn em rất thích, đẹp lắm.”
Túc Bạch ừ một tiếng.
Khúc Tiểu Tây: “Anh tiêu bao nhiêu tiền thế? Em trả lại cho anh.”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây đang móc móc ví nhỏ nên căn bản không có để ý ánh mắt của Túc Bạch.
“Hỏi anh đó?”
Túc Bạch: “Không cần.”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch: “Không cần, anh tặng cho em.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô nghiêm túc: “Vô công bất thụ lộc, em không dưng lấy đồ của anh còn ra thể thống gì nữa? Không được, anh không thể làm thế! Bao nhiêu tiền em trả.”
Giọng cô mang theo chút hờn dỗi.
Túc Bạch bật cười: “Thật sự không cần trả anh, em không thể anh nịnh nọt chút à?”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch: “Anh nịnh nọt nhiều chút, sau này qua nhà em cọ cơm cũng tự nhiên hơn.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười: “Anh như vậy, em không còn lời gì để nói nữa. Có điều, anh có thể tìm một đầu bếp nữ mà.”
Túc Bạch: “Anh cũng không phải mỗi ngày sẽ về nhà ăn cơm, nhà anh cũng chẳng có gì để nấu cả.”
Lời như vậy hình như cũng đúng nhỉ.
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Cũng phải.”
Cô cúi đầu nhìn xuống quần áo mình, lấy kinh nghiệm mua sắm hàng hóa từ trước đến nay của mình, toàn bộ một thân trên dưới này ít nhất cũng phải 100 đồng. Khúc Tiểu Tây cũng không biết phải bù cho Túc Bạch bao nhiêu bữa cơm mới đủ. Cô gái gãi đầu: “Hình như em chiếm hời của anh rồi.”
Túc Bạch nghiêm túc: “Không đâu, là anh được hời mới đúng. Anh thích ăn cơm nhà em.”
Khúc Tiểu Tây: “Ơ.”
Túc Bạch nghĩ nghĩ, lại nói: “Khi mới chuyển đến, cả ngày anh phải ngửi mùi thức ăn nhà em, rồi suy đoán xem ăn ngon thế nào. Sau này được như ước nguyện, quả nhiên hương vị thơm ngon đúng như anh tưởng tượng.”
Khúc Tiểu Tây vui vẻ cong khóe miệng: “Vậy được rồi.”
Hai người lái xe cùng về, tâm trạng Khúc Tiểu Tây rất tốt. Đến nỗi những việc rối loạn mạo hiểm trước đó cô gần như đã quên mất, chẳng khác gì chúng chưa hề tồn tại, Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm dựa vào xe: “Nếu như anh thích ăn ngon như vậy thì theo em đến làm ở Yogurt họa báo đi, em làm chuyên mục mỹ thực ở đó đấy. Anh có thể đi theo để nếm thử. Thật sự không tồi đâu.”
Túc Bạch: “Bọn em không phải quảng bá rất nhiều à?”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng rồi, có quảng bá mà, nhưng quảng bá là chuyện của quảng bá, ai nói quảng cáo rồi thì không thể ăn? Nếu ăn ngon em còn có thể chân thành khen ngợi nữa. Ngược lại nếu hương vị không khác với những cửa hàng khác thì em sẽ đổi cách khác, em sẽ khen cách bài trí này, khen thái độ phục vụ này, đằng nào cũng luôn có cách để khen ngợi.”
Túc Bạch bật cười.
Khúc Tiểu Tây: “Em khen bằng tình cảm chân thật đấy. Những chỗ đó đều ăn ngon cả. Cửa hàng hôm nay chúng ta đi đấy thôi, vị Thuyền vương kia chẳng phải là khách quen của chỗ đó đấy sao, anh không muốn thử tới à?”
Túc Bạch: “Vu lão gia tử?”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.”
Xe rất nhanh đã quay về thành, Khúc Tiểu Tây lúc này mới nghĩ ra: “Đúng rồi, sao anh lại ở chỗ đó?”
Túc Bạch: “Anh có hẹn người, vừa mới dừng xe thì thấy em chạy như bay vào trong ngõ nhỏ. Theo sau còn có hai người đàn ông chạy theo không dừng. Nhìn thấy vậy, anh có thể mặc kệ sao?”
Khúc Tiểu Tây bật cười thành tiếng, nói: “Cảm ơn anh.”
Cô suy nghĩ một chút, hình như mình còn chưa thật sự nói lời cảm ơn với anh. Nếu không may mắn gặp được Túc Bạch, rồi lại không được Túc Bạch giúp đỡ thì không biết tình huống bây giờ như thế nào. Nghĩ đến đây, Khúc Tiểu Tây thấy phải gọi Túc Bạch là ân nhân cứu mạng cũng không quá.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói: “Cảm ơn anh.”
Túc Bạch lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”
Khúc Tiểu Tây nói: “Vận may của em thật tốt, có thể gặp trúng anh.”
Túc Bạch mỉm cười: “Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Khúc Tiểu Tây xua tay: “Anh chỉ vì ăn còn em lại chiếm lợi được nhiều hơn.”
Túc Bạch đôi mắt hơi hơi rũ xuống, thu thâm ý trong mắt, lại không nói thêm gì khác. Một lúc sau anh mới ho khan một tiếng, nói: “Em……”
Khúc Tiểu Tây: “À.” Cô vỗ đầu, nói: “Túc Bạch, không phải anh nói có hẹn gặp người ta sao? Vậy…… Người kia đâu?”
Túc Bạch: “……”
Anh… trùng hợp thành không trùng hợp rồi, anh quên mất.
Túc Bạch: “Anh quay lại một chuyến.”
Bởi vì gặp Khúc Tiểu Tây, anh đành phải cho người kia leo cây. Túc Bạch vội quay đầu xe, chuyển hướng đi.
Khúc Tiểu Tây cẩn thận nhìn Túc Bạch, hỏi: “Anh cho người ta leo cây vậy có ổn không?”
Từ lúc Túc Bạch gặp cô đến giờ ít nhất cũng phải hai, ba tiếng đồng hồ. Cũng không biết người hẹn gặp Túc Bạch có bộ dạng thế nào. Cô nhỏ giọng: “Đã qua lâu như vậy, người đó có phải đã đi rồi không?”
Nếu là cô chắc chắn sẽ không chờ lâu như vậy.
Túc Bạch lại rất bình tĩnh, anh nói: “Không sao đâu.” Lại còn trầm ổn: “Cái này chẳng có vấn đề gì.”
Khúc Tiểu Tây nhấp môi, xe nhanh như chớp đã chuyển qua con phố khác, ít một tiếng ngừng ở vị trí mà trước đó Khúc Tiểu Tây bị đuổi.
Có thể thấy anh quả thật đã hẹn người ta ở chỗ này, sau đó thì tình cờ gặp được cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận