Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 501. Anh yêu em!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô bịch bịch bịch chạy lên lầu định đổi bộ quần áo. Bây giờ cô rất ít khi nấu cơm, ngẫu nhiên vào bếp cũng có một thân toàn khói dầu, lâu rồi làm cô lại không quen.
Khúc Tiểu Tây chạy vào tắm một cái, mang theo cảm giác mùi hương sạch sẽ, cơ thể thoải mái bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Túc Bạch ngồi trên giường.
Cô mỉm cười: “Sao anh cũng lên đây?”
Túc Bạch duỗi tay, Khúc Tiểu Tây đi qua, đem tay mình đặt vào tay anh, Túc Bạch: “Đi, cùng nhau.”
Khúc Tiểu Tây: “Chờ một chút, tóc em chưa lau khô đâu.”
Túc Bạch nhận khăn lông xoa xoa, sau đó lại làm khô tóc cho cô. Mấy năm nay, tóc Khúc Tiểu Tây không để dài thêm. Thật ra như vậy lại tiện. Cô nhìn người trong gương: “Em có phải già rồi không?”
Túc Bạch lắc đầu: “Không.” Anh quay mặt cô qua: “Vẫn trẻ tuổi trước sau như một, vẫn đẹp như cũ.”
Trong nháy mắt anh không muốn xuống tầng nữa, anh nắm tay Khúc Tiểu Tây đi tới ban công, hai người nằm ở ghế lớn ngoài ban công, vợ chồng dựa vào nhau, Khúc Tiểu Tây dựa vào vai anh: “Túc Bạch, em hy vọng ngày này từ lâu lắm rồi.”
Túc Bạch nhẹ giọng cười, gật đầu: “Anh biết, ai mà không vậy đâu.”
Vợ chồng hai người rúc vào nhau, anh nói: “Hiện tại cuối cùng cũng đã qua.”
Ngần ấy năm, trong khả năng cho phép, bọn cô cũng làm rất nhiều.
Có lẽ cùng rất nhiều người không thể so.
Nhưng bọn cô đã bỏ ra một phần sức lực của mình, không thẹn với lương tâm là được.
“Em muốn về sao?” Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc hỏi.
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô chọc chọc mặt Túc Bạch: “Em ở bên kia cũng không có người thân! Người thân của em đều ở chỗ này, em về làm gì?”
Lời này một chút cũng không giả.
“Lại nói, anh không phải nói, anh ở đâu thì đó chính là nhà của em sao?” Khúc Tiểu Tây dán lên người Túc Bạch, nghiêm túc nói: “Anh ở nơi nào em sẽ ở nơi đó, chỗ khác em đều không đi!”
Khúc Tiểu Tây dùng sức ôm Túc Bạch: “Nên cút mẹ đi, đều cút hết đi, lòng em cũng đã buông xuống. Sau này, chúng ta cứ yên ổn sinh hoạt thế này được rồi.”
Túc Bạch nhướng mày nhìn Khúc Tiểu Tây, trong mắt đều là ý cười.
Khúc Tiểu Tây chọc anh: “Anh anh anh… anh nhìn cái gì?”
Túc Bạch: “Em nói tục.”
Khúc Tiểu Tây lời lẽ chính đáng: “Cút mẹ đi sao là nói tục? Mới không phải.”
Túc Bạch: “…… À.”
Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Anh có ý gì? Anh rõ ràng không tin em, xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của em.”
Cô kêu kêu gọi gọi rồi ấn Túc Bạch trên ghế hung dữ cù nách.
Đừng nhìn Túc Bạch thoạt nhìn rắn rỏi. Chính là con người rắn rỏi cũng có khuyết điểm!
Anh… cực kỳ sợ buồn!
Khúc Tiểu Tây không khách khí: “Cho anh biết sự lợi hại của em!”
Túc Bạch: “Anh sai rồi, vợ à, anh sai rồi……”
Khúc Tiểu Tây: “Có phục không?”
Túc Bạch giơ lên đôi tay: “Phục, nữ Đại vương nhà chúng ta lợi hại nhất.”
Khúc Tiểu Tây tính trẻ con vung đầu: “Hừ!”
Túc Bạch: “Em gái dữ dằn.”
Khúc Tiểu Tây mở to hai mắt nhìn, cảm thấy người này một chút cũng không biết hối cải, rõ ràng còn muốn gây sự đây mà.
Cô nói: “Anh anh anh, em dữ chỗ nào? Xem sự lợi hại của em!”
“A……!!!”
Hai người lại náo loạn.
Lúc này, Tiểu Bắc nắm tay cháu mình đi lên gọi người ăn cơm yên lặng liếc mắt với bé. Một lớn một nhỏ cực kỳ ăn ý xuống tầng.
Tiểu Đông nhìn về phía cậu cháu hai người, hỏi: “Không phải gọi em gái em rể ăn cơm sao?”
Tiểu Bắc: “Chúng ta ăn trước!”
Bánh trôi nhỏ gật đầu phụ họa cậu nhỏ: “Ba mẹ có chuyện quan trọng!”
Chọc ai cũng không thể chọc mẹ được.
Mẹ siêu dữ!
Mà những người khác lại là biểu tình thay đổi thất thường, mãi sau, Tiểu Bảo đại diện đám người ho khan nói: “Ăn cơm ăn cơm!”
Bánh trôi nhỏ: “???”
Người lớn sao ai cũng có biểu tình quái quái?
Vì sao thế?
Bởi vì… hiểu lầm đó!
Bánh trôi nhỏ mê mang lại không hiểu.
Mà lúc này, Túc Bạch cùng Khúc Tiểu Tây ầm ĩ một lúc, hai người thở hổn hển dựa vào vào nhau, khóe miệng ngậm ý cười nhìn hoàng hôn tráng lệ bên ngoài.
Khúc Tiểu Tây: “Ngày mai, mặt trời tươi sáng lại mọc, một ngày hoàn toàn mới lại bắt đầu.” Giọng cô thanh thúy: “Sau này mỗi một ngày đều sẽ càng ngày càng tốt……”
Túc Bạch cùng cô mười ngón giao nhau: “Anh thấy bản thân quả thực rất may mắn, may mắn vì trước đó đã chọn đến Thượng Hải, may mắn vì đã ở khu nhà của Lam tiểu thư. Nếu như không phải anh thuê nhà ở đó, có thể anh sẽ không gặp được em, sễ không thể tiếp bước cùng em đến bây giờ. Nếu không thể ở chung một chỗ với em, anh không dám tưởng tượng bản thân có phải sẽ cứ sống mơ màng hồ đồ hết cả đời không. Thế nhưng bây giờ thật tốt. Có em, có Bánh trôi nhỏ, anh thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Từ khi anh 5 tuổi đến giờ, Anh luôn hi vọng có một gia đình ổn định lại ấm áp… Nhờ có hai người anh mới có thể làm được điều đó.”
Anh nhẹ nhàng mổ lên môi cô: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu anh!”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, hôn hôn lại anh nói: “Cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh cũng yêu em!”
Túc Bạch tươi cười càng thêm xán lạn.
Cúi đầu, đóng dấu!
Anh yêu em!
Bạn cần đăng nhập để bình luận