Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 299. Chúc mừng nhà mới

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“ này, tôi cũng xem rồi.” Vu Mãnh ngồi một bên nói: “Người này viết truyện không hài hước như cô nhưng ông nội tôi lại nói từ câu chuyện mà hắn viết có thể học được rất nhiều thứ.”
Khúc Tiểu Tây khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngay sau đó nói: “À.”
Vu Mãnh vội an ủi: “Cô đừng buồn nhá, trong lòng tôi vẫn luôn biết cô tốt nhất.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Tôi biết.”
Trong lòng cô tràn ra một đóa hoa nhỏ vui mừng, khóe miệng nhếch lên càng cao.
Dĩ nhiên việc này chẳng liên quan gì đến Vu Mãnh.
Đương nhiên cũng chẳng phải do được Đường Khải Sam khen ngợi.
Cô chỉ vui mừng vì những gì cô làm đã có người hiểu được, có lẽ nó nhỏ bé chẳng đáng kể là bao nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ cho người khác dù chút ít thôi cô cũng thấy đủ, thấy những gì mình làm không uổng công.
Có lẽ do biểu hiện của Khúc Tiểu Tây quá rõ ràng, Túc Bạch nói: “Nếu vui, không bằng buổi tối cùng nhau tụ tập ăn cơm?”
Khúc Tiểu Tây cô hứng khởi thật đấy nhưng chưa lúc nào thả lỏng cảnh giác đâu nhé. Cô lập tức ngẩng đầu, chối đây đẩy: “Em không làm cơm đâu! Anh đứng bếp hở?”
Túc Bạch: “……” Nhất thời lại không biết nói gì, anh không phải không muốn làm, mà trù nghệ của anh… thật sự không được.
Khúc Tiểu Tây nhìn anh hiếm khi lộ ra biểu cảm phiền muộn, hí hửng nói: “Thật không biết trước đây xuất ngoại anh sống kiểu gì nữa.”
Túc Bạch mất tự nhiên cười cười, nói: “Lúc mới qua, anh có quản gia.”
Khúc Tiểu Tây: “À, em quên mất anh vốn là con nhà có tiền.”
Túc Bạch: “Lúc mới thì có, sau phải chắp vá tạm bợ.”
“Vì sao?” Khúc Tiểu Tây cùng Vu Mãnh trăm miệng một lời nhìn về phía Túc Bạch.
Túc Bạch: “???” Anh yên lặng nhìn hai người kia.
Vu Mãnh lộ mặt bát quái hóng hớt “Nói một câu đê.”
Túc Bạch: “Vì sao tôi phải nói với cậu?”
Vu Mãnh: “Quan hệ chúng ta không phải rất tốt sao?”
Túc Bạch phát hiện người này quả nhiên không biết chữ xấu hổ là gì.
Anh nghiêm túc: “Tôi lại không thấy thế.”
Vu Mãnh: “…… Như vậy quá dữ rồi.”
Khúc Tiểu Tây nhìn ra Túc Bạch không muốn đáp lời, lập tức nói: “Đường tiên sinh khen tôi, tôi có cần tỏ vẻ một chút không nhỉ”
Vu Mãnh cùng Túc Bạch đồng thời nhìn cô: “Tỏ vẻ thế nào?”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt, cười gượng, nói: “Tỷ như, trong tiểu thuyết tôi viết một câu có người họ Đường rất tốt?”
“Như thế thì không cần.”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi nói đùa nha.”
“Bíp bíp.” Tiếng còi xe tô vang lên, Khúc Tiểu Tây: “Có người tới.”
Túc Bạch đứng dậy: “Để anh nhìn xem!”
Anh vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông trung niên mặc đường trang ―― Đỗ Bách Tề.
Đỗ Bách Tề mắt nhỏ cười híp lại, nói: “Túc tiên sinh, xin chào.”
Túc Bạch không có tránh ra mà nói: “Anh có việc?”
Đỗ Bách Tề: “Tôi nghe nói cô Cao chuyển nhà, sang nhà mới là chuyện vui. Nếu đã là chuyện vui, dĩ nhiên muốn tới chúc mừng một chút. Thế nào? Túc tiên sinh hình như không hoan nghênh tôi nhỉ?”
Túc Bạch gật đầu: “Xác thật không hoan nghênh anh, có điều anh lại không phải tới chúc mừng tôi, tôi tự nhiên không thể đuổi anh ra ngoài.”
Túc Bạch nhường đường, nhìn phía bậc thang: “Có khách của em.”
Khúc Tiểu Tây còn đang rướn cổ ngó, nghe thấy có khách tìm mình, lập tức đứng dậy, cô thậm chí còn chạy chậm.
Đỗ Bách Tề ánh mắt hơi lóe, ngay sau đó mỉm cười: “Cô Cao.”
Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Mọi người sao ai cũng gọi tôi là cô Cao thế? Thật khiến tôi ngại quá, tôi thấy mình gánh vác nổi đâu.”
Đỗ Bách Tề: “Không gọi nhóc là cô Cao, gọi tên trực tiếp hình như càng không thỏa đáng lắm.”
Sớm hai năm, có lẽ gọi còn được.
Hiện tại là thật không quá thích hợp.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng phải.”
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Cho nên gọi như vậy cũng không phải không tốt, ở lòng tôi, cô hoàn toàn đảm đương nổi hai chữ ‘cô Cao’.”
“Đỗ đại ca!” Vu Mãnh lúc này cũng ra, hắn hớn hở: “Không nghĩ tới anh cũng nghe tới chuyện cô ấy chuyển nhà.” Nói như vậy càng có vẻ khiển trách: “Anh xem, mọi người đều biết, thế mà anh lại không nói cho em.”
Khúc Tiểu Tây: “Ha hả.”
Vu Mãnh: “Quá không trượng nghĩa.”
Khúc Tiểu Tây: “Cậu có phiền mà lị!”
Vu Mãnh: “Sao có thể? Tôi cỡ nào được người khác yêu thích chứ? Đỗ đại ca, mau vào nhà, chúng ta cọ cơm nhà họ. Em nghe bọn họ nói buổi tối định tụ tập cùng ăn cơm đấy.”
Xếp hạng người tia giỏi chắc vị này sẽ đạt danh đệ nhất.
Khúc Tiểu Tây: “Sao cậu đáng thế?”
Vu Mãnh: “Da mặt dày.”
So về độ dày da mặt, Khúc Tiểu Tây không bằng người ta nên cuối cùng không thể đuổi người ra ngoài.
Hai người cứ như gà chọi trừng mắt nhìn nhau một lúc. Vu Mãnh lấy tư thế lợn chết không sợ nước sôi quyết không đi.
Khúc Tiểu Tây trợn trắng mắt, mời mọi người vào nhà ngồi.
Bên cạnh Đỗ Bách Tề chỉ có một mình Đỗ Tiểu Ngũ. Hai người cùng nhau vào nhà, Đỗ Bách Tề nhìn khắp một lượt, tầm mắt dừng trên căn phòng cách vách đang được trang hoàng, nói: “Cách vách mấy đứa chính là chỗ ở của Thẩm tiên sinh?”
Túc Bạch: “Đúng.”
Chỉ một chữ cũng có thể nghe sự ghét bỏ ngập tràn.
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Vậy sau này sẽ không tránh được những lúc tới quấy rầy rồi, không biết có thể thỉnh thoảng tới chỗ cô Cao uống ngụm trà không?”
Khúc Tiểu Tây: “Đương nhiên có thể.” Cô duỗi tay: “Mời vào.”
Cô mời người vào phòng, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc động tác nhất trí từ thư phòng ra chào hỏi, trên tay Tiểu Đông còn cầm bút vẽ.
Tiểu Bắc lập tức nhận việc: “Trong nhà có khách tới, để em đi nấu nước pha trà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận