Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 72. Bán chạy

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Bắc tuy nhỏ nhưng lại lộ ra sự cơ trí, không giống Tiểu Đông ngơ ngẩn.
Khúc Tiểu Tây không biết có phải chuyện ngoài ý muốn trước đây tạo thành kết quả như vậy. Cô chỉ biết, mặc kệ hai người thế nào cô cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cả hai. Đặc biệt là Tiểu Đông, dù cô không phải Khúc Tri Thiền chân chính.
Nhưng cô lại có được ký ức Khúc Tri Thiền rất khắc sâu, trong nháy mắt, lúc bị đẩy ra.
Khoảnh khắc khắc sâu trong ký ức được anh trai nho nhỏ cứu.
Rất sâu rất sâu.
Kể cả ký ức khắc sâu, Khúc Tiểu Tây cũng không định nặng bên này nhẹ bên kia, bất công mới gây thương tổn cả hai thực sự.
Cô sẽ không bởi vì chỉ số thông minh Tiểu Đông có vấn đề mà bất công Tiểu Đông.
Đồng thời sẽ không vì Tiểu Bắc còn là nhóc bánh bao mà bất công Tiểu Bắc.
“Mọi người đoán chú Lê hôm nay sẽ làm đồ ăn ngon gì?” Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng thay đổi hướng câu chuyện.
Quả nhiên hai nhóc một giây quên luôn chuyện ban nãy mà nghiêm túc tự hỏi.
Tuy chú Lê nhiệt tình quá mức đến nổi da gà, nhưng chú ấy nấu ăn siêu ngon đó.

Ba anh em Khúc gia ở Thượng Hải quá dễ chịu lại không biết cách đó ngàn dặm, kẻ thù lúc này đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Cách ngàn dặm, Phụng Thiên, Bạch gia.
Bạch lão gia lại đuổi một đám người đi, hận đến cắn răng mở miệng: “Một đám quỷ hút máu đáng chết! Ngoài đòi tiền vẫn chỉ đòi tiền!”
Bạch phu nhân Khúc thị thật cẩn thận bưng trà cho gã ta, nhẹ giọng: “Lão gia, nếu không… chúng ta dọn đi thôi! Dù sao tranh ở trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta giữ được thì sớm muộn gì cũng có thể tìm được kho báu. Không bằng tạm thời tránh đầu gió……”
Còn chưa nói xong, mụ đã bị Bạch lão gia cho một cái tát thật mạnh, trực tiếp đáp luôn trên mặt!
“Mày câm miệng cho tao, cách nhìn của đàn bà! Nếu chúng ta đi rồi, càng giữ không nổi kho báu!” Có vẻ lại nghĩ tới cái gì, gã ta một chân đá bay người nằm trên mặt đất: “Nếu như không phải mày không trông kỹ con ranh chết tiệt Khúc gia kia thì sao chúng ta đến nông nỗi này? Đồ phế vật, phế vật!”
Gã ta đạp Khúc thị mấy phát. Khúc thị không ngừng né tránh khóc thút thít: “Lão gia, em, ông tha cho em…… em cũng bị lừa mà.”
Bạch lão gia lại càng nghĩ càng giận, không thể cùng Thẩm gia kết thân là thất bại lớn; vì không thể kết thân lại thêm co nhãi chết tiệt Khúc gia kia chạy trốn mới dẫn đến cục diện hiện giờ, càng khiến gã ta mỗi bước đều gian nan.
Mọi người bức bách khiến bước chân gã ta càng ngày càng nặng, mỗi ngày đều bực bội lại còn phải nhìn thấy ả đàn bà này.
Nếu như… nếu như lúc trước con ranh chết tiệt Khúc gia kia có thể thuận lợi gả vào Thẩm gia thì giờ ai dám ở trước mặt gã ta diễu võ dương oai nữa?
Gã ta túm lấy Bạch phu nhân từ dưới đất lên, lại quăng cho mụ một cái tát thật mạnh nữa.
“Tao đánh chết mày!”
Khúc thị ngao ngao thét chói tai, chẳng qua không ai muốn quản.
Tình hình như vậy không phải lần đầu tiên, ngày rộng tháng dài, mọi người đều thành quen.
Khúc thị bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không ngừng giãy giụa, lại phải tự che chắn mình, Bạch lão gia ầm một cái đánh mụ va vào góc bàn……
Máu tươi tức khắc chảy đầy đất……
Sáng sớm, mấy đầu lĩnh bán báo đã chờ ở cửa xã báo. Bọn họ sáng sớm mỗi ngày theo lệ thường đều đến các xã báo lấy báo mới nhất. Chờ lấy được báo rồi sẽ phân phát cho đám đàn em, cũng chính là những đứa nhỏ phát báo, cho đám nhóc rao bán trên đường cái.
Tuy nói các xã báo ở Bến Thượng Hải phần lớn đem có thời gian lấy báo không chênh lệch mấy nhưng đôi khi cũng xuất hiện tình trạng một vài nhà kéo dài thời gian phát báo. Cho nên trong thành xã báo cơ bản đều tập trung tại con phố này, có vài nhà phân biệt trên dưới xa hơn một chút, tóm lại cách không quá xa.
Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay, họ đều muốn tới bên này trước tiên. Trăm triệu lần không thể chậm trễ được.
Vì sao á? Vì hôm nay chính là ngày đăng 《 Cuộc phản công nghèo khó 》,. Tuy chuyện xưa trên báo mỗi ngày đều tung ra thị trường nhưng mỗi chuyện lại không có thời gian đăng cố định, không hạn chế độ dài. Như《 Cuộc phản công nghèo khó 》này còn có phần tiếp theo.
Mặc kệ độc giả viết thư yêu cầu như thế nào hy vọng có thể đổi sang đăng báo hằng ngày thì xã báo cũng không chịu nhả ra. Đương nhiên đám đầu lĩnh bán báo thừa biết vì sao xã báo không muốn nhả ra. Rốt cuộc muốn đăng thì cũng phải có bản thảo đã chứ?
Thành ra cứ mỗi khi đến thời điểm đăng chuyện, mọi người đều ngoài ý muốn điên cuồng. Ai bảo chuyện xưa này bán cực kỳ tốt cơ.
Cứ đến ngày này, doanh số Báo Nhân dân nhờ chuyện xưa đều tăng đến ba bốn lần.
Xã báo vui một, đám lái buôn bán báo bọn họ vui mười.
Ai cũng không chê tiền nhiều nhỉ?
Trương Tam – một lái buôn bán báo nhắc mãi: “Hôm nay tui phải nhiều lấy một chút, tốt nhất một lần chiếm luôn 3000 tờ mới được. Lần trước vừa qua giữa trưa đã bán hết. Ui, buồn chết tui!”
Lý Tứ - một lái buôn bán báo khác lập tức trợn trắng mắt: “Mi muốn chịu đánh hả? Đâu ra cái loại được hời còn khoe mẽ thế?”
“Đúng đấy, mỗi lần báo ra mi lấy so với bọn tôi nhiều hơn đến 500 tờ, giờ còn muốn lấy nhiều nữa? Không có cửa đâu.”
“Không có cửa đâu, không có cửa đâu!”
“Bọn tôi chính là quá thành thật, mới không nghĩ tới dự phòng trước nên mới để mi, thằng nhóc này chiếm lợi rồi.”
Mọi người anh một lời tôi một câu, cứ thế nhao nhao cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận