Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 90. Đậu giá mùa đông

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê quản lý: “Sau khi ngày mai công chiếu lần đầu, chỗ Báo Điện ảnh nhân dân bên kia sẽ chờ bản thảo để xếp chữ, khả năng muốn phiền cháu phải làm nhanh một chút...”
Khúc Tiểu Tây: “Được.”
Mọi người đều vì công việc cả. Lê quản lý đưa tiền sòng phẳng lại biết cô không thích tiền mặt nên cố gắng đổi cho cô thành đồng bạc. Càng không nói đến việc gã ta nhiệt tình, kính ý. cô cũng không phải không muốn kiếm tiền nên mặc kệ người ta có phải định luật hay không, chiếm được chỗ tốt dĩ nhiên cô sẽ không cố ý kéo dài làm gì.
*KÍnh ý: ý kính trọng
“Ngày mai khi nào phim chiếu?”
Lê quản lý lập tức: “Là buổi tối ngày mai.”
Gã vội giải thích: “Vấn đề an toàn thì cháu cứ yên tâm, chú nhất định sẽ tự mình đưa cháu về.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Có thể!”
Lê quản lý: “Lần này chú mang cho cháu năm vé, cháu có thể mời thêm bạn bè cùng đi.”
Gã thật ra cũng ít khi sang đây, trừ khi có công việc chứ tuyệt đối không nén đi qua. Đây cũng là một loại phương thức qua lại khá tốt. dù không sang bên này nhiều hắn cũng nhìn ra được Khúc Tiểu Tây với Lam tiểu thư khá thân thiết. Một khi đã như vậy thì Lê quản lý cũng vui vẻ lấy lòng.
Gã thả vé xem phim trên tay xuống rồi đi vào phòng bếp.
Rất nhanh phòng bếp đã truyền đến mùi hương hấp dẫn của cua. Gã băm tỏi, thêm chút rượu vàng rồi chuẩn bị bước đun nấu tiếp theo.
Khúc Tiểu Tây cũng không đi phòng bếp hỗ trợ, ngược lại ngồi ở án thư lật xem tạp chí.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Bắc lon ton chạy tới mở cửa, ngoan ngoãn: “Chị Lam.”
Lam tiểu thư xoa xoa đầu Tiểu Bắc nói: “Đứa nhóc này, chỉ biết nói ngọt.”
Chị vào cửa, Khúc Tiểu Tây mỉm cười đứng dậy: “Lam tiểu thư, chị sao lại đến đây?”
Lam tiểu thư: “Còn không phải tới gặp Lê mập sao?”
Lê quản lý lập tức từ phòng bếp đi ra, mặt đầy ý cười, khách khách khí khí chào hỏi: “Chị Lam, chị tìm tôi à? Chị xem nè, tôi tới đáng ra nên qua chỗ chị chào hỏi mới đúng. Ai lại để chị qua đây? Là tôi không đúng.”
Lam tiểu thư thừa biết vị này thế nào, cực kỳ bình tĩnh: “Được rồi, chúng ta thừa biết nhau thế nào? Cậu ra sao tôi cũng sớm biết. Tôi đến là để làm phiền cậu chút. Nghe nói cậu mua cua à?”
Kể cả không nhìn thấy cũng ngửi được.
Lê quản lý: “Sao không phải chứ? Tôi nghĩ ba người cô Cao tuổi đều không lớn, khẳng định không biết lúc này cua béo nhất. Thế nên tôi mới chạy vội qua đây nè.”
Lam tiểu thư cười như không cười: “Vội tới nịnh hót hở?”
Lê quản lý một chút xấu hổ cũng không, ngược lại còn đúng lý hợp tình nói: “Đây là chuyện hiển nhiên mà.”
Đấy xem đi, nịnh nọt thế nào không quan trọng, quan trọng da mặt phải dày, nếu không có làm cũng không thành công.
Lam tiểu thư: “A!”
Chị cong môi, nói: “Được rồi, tôi đây cũng nói thẳng, không phải tôi cũng mua cua à? Vừa lúc thấy cậu đến, tôi nhớ cậu làm nước chấm rất giỏi. Không biết có thể nhờ cậu giúp một tay không?”
Lê quản lý: “Chị xem chị kìa, nói gì vậy chứ? Chẳng qua là chút chuyện nhỏ như con kiến, có gì mà còn bảo giúp với đỡ? Chị chờ tôi một chút, tôi sang bên này sẽ xuống lầu giúp chị làm luôn.”
Lam tiểu thư cười: “Cảm ơn a.”
Lê quản lý: “Việc nhỏ, việc nhỏ thôi.”
Lam tiểu thư cũng không vội đi. Chị nhìn một vòng nhà Khúc Tiểu Tây, liếc giá gỗ đặt bên góc, tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế? Em còn làm kệ sách à?” Nhìn thì có vẻ không giống lắm.
Khúc Tiểu Tây: “Không phải, em tính toán mùa đông trồng chút đậu giá, coi như có thêm rau xanh.”
Lúc này Lam tiểu thư siêu kinh ngạc rồi. Chị không thể tưởng tượng nhìn Khúc Tiểu Tây, nói: “Cô nhóc ngoan của tôi ơi, cái này mà em cũng làm được luôn hả?”
Khúc Tiểu Tây: “Em chưa làm lần nào, chẳng qua biết đại khái thôi nên muốn muốn thử một lần xem sao.”
Nói tới đây, cô cười khanh khách: “Em nghe mẹ Hứa nói, rau xanh mùa đông không nhiều lắm, chủng loại ít mà còn đắt nữa. Dù sao em cũng khá sợ lạnh, luôn muốn đốt bếp lò nhiều hơn. Thế nên mới nghĩ, không bằng thuận tiện trồng một ít rau.”
Lam tiểu thư liếc cô một cái thật sâu, tự đáy lòng tán thưởng: “Em thật quá lợi hại rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Cũng không quá khó đâu. Em còn đang đợi thầy Túc giúp em đào đất đây. Chờ ảnh chuẩn bị xong, em mới bắt đầu. Nếu như thành công, mọi người có hứng thú liền tới học nha.”
Từ khi biết anh giai lầu dưới thu tiền làm việc, Khúc Tiểu Tây ngẫu nhiên sẽ tìm anh hỗ trợ. Đương nhiên có trả phí. Bọn cô vẫn ít tiếp xúc như cũ nhưng là ở chung rất hài hòa. Khúc Tiểu Tây cũng cảm thấy việc nhà mình nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô nhìn về phía Lê quản lý trong phòng bếp, nói: “Chú cũng có thể về nhà thử làm xem sao. Tuy chẳng phải đồ đáng giá gì nhưng nhà mình có rau vẫn tiện hơn nhiều.”
Lê quản lý: “Vậy được, chú cảm ơn cháu trước nha.”
Khúc Tiểu Tây cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận