Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 421. Tin tưởng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch người này, nói chuyện trước nay luôn thẳng thắn như vậy.
Có điều, chính thế lại làm Khúc Tiểu Tây cảm thấy siêu thoải mái, cô nhẹ giọng cười duyên, nói: “Em cần anh giúp cái gì đều được chứ?”
Hai tròng mắt Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây thâm thúy, nói: “Em không đến mức lừa anh chứ?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm trang gật đầu, nói: “Ừ, em định lừa anh một vố, trọng kim cầu tử, suy xét một chút không?”
(*) Trọng kim cầu tử: chỗ này chơi chữ. Ý của bé Tây là câu chữ giá ngàn vàng, trong đó tử (zi) với từ (ci) phát âm tương tự nhau. Bạn Bạch lại hiểu là cầu con (tử - con trai) nên mới ngượng.
Sắc mặt Túc Bạch bằng mắt thường có thể thấy được đã chậm rãi đỏ lên.
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Em nói hươu nói vượn!” Cô vội nghiêm chỉnh thanh minh: “Em chỉ đùa một chút.”
Túc Bạch nhấp môi, không nói gì.
Khúc Tiểu Tây: “Em thật nói giỡn mà!”
Khúc Tiểu Tây gãi đầu lung tung vài cái, Không biết tại sao mình có thể không lựa lời mà đột nhiên nói đến cái này. Rõ ràng cô trước đây không phải người thích đùa giỡn với đàn ông như thế. Đừng nhìn Khúc Tiểu Tây thường hay ồn ào, lại có bộ dạng như một em gái mềm mại mà lầm. Năm đó cô nổi danh kim bài 'nhanh - tàn nhẫn - chuẩn' --- khụ khụ, paparazzi.
Bất cứ ngành sản xuất nào, Nếu muốn gây được chú ý với khách hàng thì phải có cạnh tranh. Khúc Tiểu Tây chính là loại người làm việc điên cuồng khiến người ta phải khâm phục.
Người như cô đừng nói là cùng đàn ông vui đùa vài câu 'Trọng kim cầu tử', kể cả có vui đùa cũng rất ít khi nói. Thời gian cô làm nghề này không dài nhưng không ít người phải gọi cô một tiếng 'chị' đấy.
Sau này xuyên qua, có lẽ chịu ảnh hưởng từ cảm xúc nguyên chủ mà tính cách cô đã mềm mại hơn không ít.
Khúc Tiểu Tây yên lặng ngẩng đầu nhìn Túc Bạch, nghiêm túc nói: “Những cái vừa nói, anh quên hết cho em.”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, mãi sau, khi Khúc Tiểu Tây đang định “Giáo dục” một chút cho anh thì anh mới gật đầu, nói: “Được.”
Khúc Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm.
Có điều bởi vì cô vui đùa hơi quá mà hai người bây giờ không biết nói gì. May mà cô còn có thể tự giảm bớt xấu hổ bằng vũ khí sắc bén, Khúc Tiểu Tây cúi đầu uống sữa.
Túc Bạch nhìn hành động của cô, trong lòng yên lặng cân nhắc xem không biết cô có ý gì.
Cô bé này… có phải cũng có hảo cảm với mình không nhỉ?
Nếu không tại sao lại đưa ra chủ ý muốn sinh con?
Ừ, rất có khả năng.
Dù sao mình bề ngoài vẫn khá ổn mà.
Nhưng vì sao cô ấy lại đổi ý nhỉ? Sao đột nhiên lại do dự thế? Hay cảm thấy mình không phải người đáng tin cậy?
“Anh rất đáng tin.” Thình lình, Túc Bạch mở miệng nói như vậy.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô buồn bực nhìn Túc Bạch, không biết lời này phải đáp lại như thế nào. Chẳng lẽ anh nhìn ra cô có chuyện hơi khó xử nên muốn giúp đỡ?
Ừ, rất có khả năng là như vậy.
Từ trước đến giờ con người Túc Bạch vẫn luôn đáng tin như thế.
Cô bừng tỉnh cảm khái: “Anh thật khôn khéo, hóa ra còn nhìn ra em có việc.”
Túc Bạch chớp chớp mắt: “???”
Khúc Tiểu Tây nói: “Thật ra……”
Cô do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Túc Bạch: “Em có lẽ biết Bạch lão gia giấu tài bảo ở chỗ nào.”
Túc Bạch: “!!!”
Anh mê mang nhìn Khúc Tiểu Tây, tuy không biết đề tài sao đột nhiên lại chuyển đến vấn đề này nhưng anh vẫn nói: “Cho nên… lần này em muốn lấy đi?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, cô lại uống một ngụm sữa bò. Rõ ràng uống sữa bò mà lại cố tình bày ra dáng vẻ như đang uống rượu vang đỏ. Cô nói: “Nhưng giờ em không có ai đáng tin cậy để nhờ vả cả.”
Hơn nữa, kế tiếp còn không ít chuyện.
Khúc Tiểu Tây trong lòng yên lặng tự nhắc nhở mình.
Túc Bạch: “Anh nghĩ nếu em đã nói với anh tức là em tin anh. Vậy để anh giúp em tìm người, thế nào?”
Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch, cô đang tự mê mang với bản thân, không biết vì sao lại ngoài ý muốn tin tưởng Túc Bạch như vậy. Chẳng lẽ bởi vì cô là người bạn duy nhất của anh sao? Khúc Tiểu Tây tự mình cũng chẳng biết, chỉ là trong tiềm thức cô rất tin tưởng Túc Bạch.
Dù cô biết rằng đây không phải thói quen tốt.
Mù quáng tin tưởng một người trong xã hội hiện đại còn không ổn chứ đừng nói đến thời buổi loạn lạc như bây giờ.
Khúc Tiểu Tây nhấp môi, nói: “Em……”
Túc Bạch: “Em làm sao vậy?”
Khúc Tiểu Tây hơi lắc lắc đầu, không rối rắm nữa: “Anh tìm người có đáng tin không?”
Túc Bạch nhướng mày, đôi mắt vô cùng thâm thúy.
Khúc Tiểu Tây thề, từ trong ánh mắt của anh đã đọc hiểu lời anh muốn nói.
Anh muốn nói “Em xem thường ai đó”.
Thật sự, nhất định là ý này.
Khúc Tiểu Tây yên lặng nhìn Túc Bạch, sâu kín mở miệng: “Nếu anh nói tin được, vậy dĩ nhiên tin được.”
Cô cũng không rối rắm nhiều mà nói thẳng toàn bộ ra. Dù sao Nếu không nói thì anh cũng đoán được vài phần. Cô giấu nhiều như vậy có ích gì? Không bằng nói hết ra, nói không chừng anh còn cho cô ý kiến hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận