Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 266. Gối thêu hoa

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai người bước vào hội trường, một cậu trai đứng ngoài kéo cánh cửa ra làm động tác mời. Khúc Tiểu Tây mỉm cười theo Túc Bạch tiến vào trong. Nếu xét đến cùng thì Khúc Tiểu Tây chưa thực sự hiểu hết Túc Bạch, cũng không biết ở chỗ này anh giữ vai trò, địa vị như thế nào.
Có điều nếu đã đồng ý luôn đi theo bên Túc Bạch thì Khúc Tiểu Tây sẽ không nói linh tinh.
Hai người vào cửa đã có một người đàn ông trung niên miệng chuột tai khỉ gầy gò bước tới, mỉm cười: “Ông em Túc Bạch đến rồi? Anh đây còn tưởng cậu lại muốn lâm trận bỏ trốn. Cậu như thế không được đâu!”
Tầm mắt gã dừng trên người Khúc Tiểu Tây, mang theo chút ý cười, hỏi: “Vị này chính là?”
Túc Bạch: “Cao tiểu thư.”
Giới thiệu đến một từ dư thừa cũng không thêm.
Có vẻ ông chú mỏ nhọn này rất quen thuộc với Túc Bạch, kể cả khi Túc Bạch áp dụng phương thức giới thiệu như vậy vị này cũng chẳng thể hiện gì, nếu đổi thành người khác nhất định người ta sẽ không vui. Gã thì một chút biểu tình cũng không thay đổi, chút ngoài ý muốn cũng không có.
“Cao tiểu thư, xin chào. Kẻ hèn này là Từ Phú Quý, đồng nghiệp cùng ngân hàng của ông em Túc Bạch đây. Tôi là giám đốc chuyên môn của cậu ấy.” Từ Phú Quý biểu lộ thân phận mình.
Quả nhiên người nào sẽ bạn đó, thiếu nữ trước mặt biểu cảm không chút biến hóa, chỉ cười nói: “Xin chào.”
Từ Phú Quý: “Không biết Cao tiểu thư là người ở đâu? Nghe khẩu âm của cô không rõ lắm. Cô và ông em Túc Bạch đều từ Bắc Bình tới?”
Khúc Tiểu Tây cười nhạt: “Không phải.”
Lại… yên tĩnh.
Từ Phú Quý thấy mình rất giỏi ăn nói nhưng lúc này lại hoàn toàn không biết nói cái gì mới phải. Giao lưu với loại người này thật mệt tim quá. Nghĩ gã mồm miệng lanh lợi như vậy mà vẫn không biết làm thế nào cho đúng.
Cũng may, tình hình như vậy cũng tiếp diễn lâu.
“Tiểu Cao!” Giọng nữ thanh thúy vang lên, Khúc Tiểu Tây quay đầu lại đã thấy Đào Mạn Xuân kéo Đỗ Bách Tề.
Đào Mạn Xuân diện một bộ váy lễ phục toàn thân đỏ thẫm lại lộ ra da thịt trắng nõn, minh diễm động lòng người.
Cô nàng mỉm cười: “Chị nhìn xa xa đã đoán là em rồi. Không nghĩ tới mình thật không nhận sai.”
Cũng chẳng phải do chị ta nhận ra mà Đỗ tiên sinh nhìn thấy trước. Dĩ nhiên Đào Mạn Xuân sẽ không nói trực tiếp. Chị ta đánh giá Khúc Tiểu Tây một lượt, thấy cô mặc một chiếc sườn xám kiểu mới màu vàng nhạt mềm mại khoe vóc dáng ngọt ngào, trên tay không mang đồng hồ vàng nữa mà đeo một chuỗi vòng trân châu, cả người lộ ra hơi thở dịu dàng khác biệt.
Tiểu Cao như này so với ngày thường càng tạo ra hơi thở nguy hiểm hơn.
Chị ta thậm chí còn có thể cảm giác được kinh diễm trong mắt Đỗ Bách Tề, chị ta mỉm cười: “Sao em lại ở chỗ này?”
Tầm mắt chị ta lại dừng trên người Túc Bạch, ừ, không quen.
Trong những nhân vật nổi tiếng giới thượng lưu, Đào Mạn Xuân quen biết khá nhiều. Vị này trẻ tuổi như vậy, Nếu chị ta không biết thì chắc đây không phải người quan trọng lắm. Tầm mắt chị ta chỉ nhìn thoáng qua rồi rời khỏi, chẳng có nhiều hứng thú.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười xinh xắn: “Em đi theo bạn đến. Để em giới thiệu mọi người nha, vị này chính là hàng xóm của em - Túc Bạch; vị này chính là Đỗ tiên sinh của Công ty Phú Lệ còn có Đào tiểu thư của Xưởng điện ảnh.”
Túc Bạch lãnh đạm gật đầu một cái, một chút cũng không có ý nói chuyện.
Ngược lại Đỗ Bách Tề nhìn Túc Bạch một cái thật sâu, nói: “Hóa ra cậu chính là Túc Bạch, nghe danh đã lâu.”
Hắn vươn tay ra, rất chủ động.
Hắn đường đường là lão đại một phương mà trước mặt tiểu nữ thần chẳng có chút mặt mũi nào. Không biết vì sao mà mỗi lần gặp nhau đều có thể gặp được một hai kẻ lai lịch bất phàm, cũng không biết bên người cô nhóc này sao có nhiều kẻ bối cảnh phức tạp như vậy.
Khúc Tiểu Tây nghiêng mắt, Túc Bạch nhấp môi, nói: “Xin chào.”
Nếu như để Khúc Tiểu Tây miêu tả thì hai chữ này thật khô cằn làm sao.
Đỗ Bách Tề cũng chẳng có nhiều phản ứng, dù sao ở đây còn có một kẻ thích giao tiếp cơ mà!
Từ Phú Quý lập tức tiến lên một bước, khom lưng duỗi tay: “Chào Đỗ tiên sinh, tôi là Từ Phú Quý của Ngân hàng Hoa Kỳ, ngưỡng mộ ngài đã lâu!”
Những người Trung Quốc đầu tư vào những ngân hàng từ nước ngoài như vậy không nhiều, người có thể làm đến chức giám đốc như vị này dù nhờ 'nịnh nọt' cũng phải có năng lực 'nịnh nọt' nhất định. Như Lê quản lý, gã có khả năng nịnh người ta đến bay lên trời nhưng bản thân không phải một cái gối thêu hoa.
(*) Gối thêu hoa: ý chỉ người không có năng lực.
Những năm này những cái gối thêu hoa không thể kiếm tiền thì dù có khả năng nịnh nọt cũng bị coi là vô dụng.
Cho nên Từ Phú Quý cực kỳ nhiệt tình, Đỗ Bách Tề cũng không có mặt lạnh, hắn mỉm cười: “Từ tiên sinh, xin chào.”
“Xin chào xin chào, đã sớm nghe tiếng Đỗ tiên sinh từ lâu mà vẫn luôn không có cơ hội kết bạn. Thật không ngờ ngài cùng ông em Túc Bạch nhà tôi quen nhau. Ngài xem xem, thật trùng hợp quá.” Từ Phú Quý tiếp tục thể hiện sự thân thiện.
Bề ngoài của Đỗ Bách Tề khiến người ta có cảm giác không phải người tốt, khí chất có tính công kích nhưng lại là người khá khiêm tốn, ở chung với người khác cũng không thể hiện bản thân hùng hổ dọa người.
Đương nhiên, cũng có thể trường hợp như vậy không cần hắn hùng hổ doạ người.
Đỗ tiên sinh mỉm cười: “Tôi cùng Túc tiên sinh không quá quen, có điều tôi cùng anh rể cậu ta lại khá thân thiết.”
Túc Bạch có vẻ không vui khi nghe đến tên Thẩm Hoài, anh xoay người chạm nhẹ vào cánh tay Khúc Tiểu Tây, ý nói rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận