Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 157. Yêu thầm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tần An: “Lời nói thật mà thôi, thực không dám giấu, tôi cũng là độc giả trung thành của ngài, từ khi bắt đầu vẫn luôn theo dõi những bài đăng của ngài. Mỗi lần xem xong tôi đều phải cười một trận, hôm đó chắc chắn tâm tình sẽ tốt. Lúc này nhà xuất bản Dương Quang có thể hợp tác với ngài, thật đúng là vinh hạnh của tôi.”
Khúc Tiểu Tây: “Ngài nói thế thật khiến tôi vui quá, tôi viết văn cũng chỉ hi vọng mang đến niềm vui cho mọi người.” Không, tui làm vì tiền đấy!!!
Tuy nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng Khúc Tiểu Tây lại chớp chớp đôi mắt to, xin chào có vẻ cực kỳ chân thành.
Tần An: “Lúc này ngài đồng ý hợp tác, nhà xuất bản của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tuyên truyền, sao cho có thể….”
Dù người xã báo cũng ở đây nhưng tác dụng của họ chủ yếu để làm một cây cầu trung gian. Nhiều chuyện vẫn do Khúc Tiểu Tây và Tần An nói với nhau. Khúc Tiểu Tây cũng chỉ là người ngoài nghề, thỉnh thoảng vẫn muốn hỏi ý kiến từ Trần biên tập và Tô chủ biên. Trong lúc nhất thời mọi người nói chuyện thật phấn chấn vui mừng.
Ngay cả trợ lý của Tần An ngồi nghiêm túc ghi chép cũng có thể cho cô một chút ý tưởng.
Như vậy thành ra một bàn chỉ có một người rảnh rỗi.
Vu Mãnh phồng má như một con cá nóc, lẩm bẩm rầm rì nhìn chằm chằm vào Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây chỉ là người bình thường, thấy hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy làm sao không có cảm giác gì được. Cô cứ biểu hiện bình tĩnh mà không để trong lòng. Cuối cùng Vu Mãnh không chịu được phải mở miệng: “Tuổi cô nhỏ quá nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây đá trở về một câu: “Ừ.”
Đại khái do Khúc Tiểu Tây đáp lại, hắn lập tức giở giọng: “Cô hẳn phải nói xin lỗi với tôi.”
Khúc Tiểu Tây cuối cùng cũng liếc mắt nhìn tên nhóc không còn muốn trốn tránh kia.
Vu Mãnh: “Cô lừa tôi.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, không nói gì.
Tần An: “Tiểu Mãnh!” Hắn ta nghiêm túc: “Em theo dõi Cao tiểu thư vốn đã không đúng. Em thử đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, Nếu em là cô ấy liệu có thể khách khí hơn nữa không?”
Vu Mãnh: “Nhưng……”
Tần An: “Vậy em theo dõi Cao tiểu thư thì đã xin lỗi chưa?”
Nháy mắt Vu Mãnh mặt đỏ bừng, hắn quay sang hừ một tiếng.
Khúc Tiểu Tây cúi đầu mỉm cười mà không nói gì. Quả nhiên mấy tên nhà giàu không chịu qua đòn đánh của xã hội thì vẫn chỉ là đám trẻ con vài tuổi chưa hiểu chuyện. Tiểu Bắc nhà cô mới là bé trai 7 tuổi mà còn hơn thằng nhãi này nhiều.
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, giọng nói mềm mềm mại mại: “Thật ra công tử đây cũng may mắn nên gặp được tôi. Tôi thấy đó không phải là người xấu nên mới chỉ qua loa vài câu để anh ta đi. Nếu đổi sang người khác thì tám phần sẽ đưa đến phòng tuần bộ. Dù sao chẳng ai muốn đăng êm đẹp lại bị người ta theo dõi đâu. Giờ nghĩ lại sợ muốn chết. Tôi về nhà còn gặp ác mộng mấy đêm đấy!”
“Cô bị dọa gặp ác mộng? Còn do tôi làm nữa?” Vu Mãnh quả nhiên không có chút dáng vẻ hiểu chuyện nào mà còn truy hỏi.
Khúc Tiểu Tây liếc hắn một cái, cười càng thêm ý vị sâu xa.
“Cô có mơ thấy tôi không?” Vu Mãnh truy hỏi.
Khúc Tiểu Tây: “Không có đâu, tôi chỉ mơ thấy mình bị chó điên đuổi.”
Mọi người: “……”
“Nếu cô mơ thấy bị chó điên đuổi thì liên quan gì đến tôi?” Vu Mãnh lẩm bẩm.
Mấy người khác: “……” Mi mắng người ta có thể đừng cong quẹo thế không? Mi xác định người ta nghe hiểu được à? Thoạt nhìn Vu Mãnh căn bản không hiểu gì nha.
Tần An: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện hợp đồng đã?” Hắn ta nhìn về phía Vu Mãnh, nghiêm túc: “Tiểu Mãnh, anh đã đồng ý cho em qua đây là bởi em luôn nói rất sùng bái cô Thường Hoan Hỉ. Nếu trước đó anh biết em còn theo dõi người ta thì anh sẽ kiên quyết không cho em tới. Giờ nói lời này không có ích gì nữa, nếu em đã đến thì ngoan ngoãn một chút, đừng có gây chuyện.”
Vu Mãnh không phục còn muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại cố nuốt xuống, không vui mà hừ một tiếng.
Tần An bất đắc dĩ cười cười nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Thực ra cũng không có nhiều chuyện muốn nói, không ít chi tiết nhỏ đều không cần Khúc Tiểu Tây phải bận tâm. Hai bên xác định tất cả thì trợ lý của Tần An cũng lập tức chuẩn bị hợp đồng ngay tại chỗ, hai bên nhanh chóng ký kết.
Tần An mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ, Cao tiểu thư.”
Khúc Tiểu Tây: “Hợp tác vui vẻ.”
Vu Mãnh vẫn liên tục nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Cậu còn nhìn tôi nữa tôi sẽ phải nghi ngờ xem cậu có yêu thầm tôi không đấy.”
Mặt Vu Mãnh nháy mắt đỏ lên, hắn nói lắp: “Cô cô cô… cô nói bậy! Ai lại thích một con nhóc lông chưa dài như cô?”
Đối với Khúc Tiểu Tây mặt cười như không cười, hắn đột nhiên đứng lên làm cái bàn đâm rầm một cái rồi bước nhanh như chạy trốn ra ngoài, biến mất luôn.
Khúc Tiểu Tây: Thoải mái!!
Cô mỉm cười nhỏ giọng nói thầm: “Cuối cùng cũng không có ai nhìn chằm chằm mình nữa.”
Vốn mọi người còn đang ngơ ngác giờ bị tính trẻ con của cô chọc cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận