Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 324. Canh bế môn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tầm mắt đội trưởng dừng trên vở, thấp giọng: “Cao Nhược Huyên?”
“Đúng vậy, cô ấy là người đăng ký cuối cùng nên tôi nhớ rõ ràng.”
Hắn ta nhớ lại lúc mình nhìn lướt qua giấy chứng nhận, dù không thấy rõ lắm nhưng hắn ta vẫn nhớ rõ, rõ ràng một nửa không phải cùng một nét bút. Hình như trên giấy chứng nhận kia không phải ba chữ Cao Nhược Huyên.
Hắn ta nhấp môi, nhìn chỗ ghi địa chỉ, không nói gì.
Khúc Tiểu Tây đã đến chợ bán thức ăn, cô phủi phủi bụi bên ngoài phong thư, xác định không có gì lạ, không có chỗ nào khiến người ta chú ý mới thả vào hòm thư. Cô tìm nơi vắng người, dùng khăn quàng cổ che đi phần lớn mặt mình rồi mới đi vào nhà ga. Quanh nhà ga có rất nhiều ngăn tủ cho thuê.
Khúc Tiểu Tây thuê một ngăn tủ ở gần đó, thời hạn thuê là 1 năm, nó được sử dụng để làm phương thức liên hệ với xã báo.
Nhìn thì có vẻ rất kỳ quái nhưng thực tế lại không lạ gì. Đây có thể coi như 'đặc sản' độc đáo của riêng thời đại này. Do không có phương tiện di chuyển, giao thông không thuận lợi như thời hiện đại nên nhiều phương thức tìm người, gửi thư xuất hiện.
Có một số người từ nơi khác tới, vì việc này hay việc khác mà không ở lâu sẽ thuê một ngăn tủ như vậy. Người có tiền một chút thì thuê thời hạn 1 năm, 2 năm. Kẻ không có tiền thì thuê theo thời hạn 1-2 tháng. Khi nào rảnh thì tới xem có tin gì của xã báo không.
Một số khác trong nhà có thư từ qua lại mà không tiện, ví dụ như lén lút yêu đương thì cũng chọn thuê một ngăn tủ nhỏ như vậy để gửi thư. Giá không cao lại tiện hơn rất nhiều.
Khúc Tiểu Tây đi qua, nhìn trái ngó phải một lúc thấy không có ai theo dõi mình mới mở ngăn tủ ra. Bên trong ngăn tủ gần như đã sắp nhét đầy. Vài tháng Khúc Tiểu Tây mới tới một lần, dĩ nhiên số lượng thư bên trong tương đối nhiều.
Nếu như không phải cô nghe thấy Lê quản lý đề cập đến chuyện làm phim thì chắc cũng không có ý định qua đây.
Nàng cũng không có ở lâu, đem đồ vật thực mau thu đi, ngay sau đó khóa lại ngăn tủ rời đi.
Cô nhanh chóng lấy hết thư ở bên trong, cũng không ở lại lâu mà vội vàng khóa ngăn tủ lại rồi rời đi.
Đợi đến chỗ không có người cô mới lôi mấy phong thư ra, lấy đi mấy tờ hối phiếu cất gọn. Cô cầm lấy giấy chứng nhận của mình trực tiếp tới ngân hàng. Giấy chứng nhận của Khúc Tiểu Tây là giả nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc rút tiền.
Ai bảo thời đại này vẫn chưa có tiêu chí phòng ngừa kẻ gian gì mấy.
Trong khi đó Khúc Tiểu Tây lại may mắn có được tay nghề khắc củ cải điêu luyện.
Bằng không làm sao cô có được nhiều thân phận như thế.
Tổng cộng mấy tờ hối phiếu cùng với một số tiền lẻ cũng lên đến 600-700 đồng. Khúc Tiểu Tây thấy ngân hàng đã thanh toán xong, xóa nợ của bên kia mới cầm tiền rời đi. Cô không đổi hết ra tiền mặt, nếu không chắc sẽ phải có cả mấy bó đồng bạc lớn.
Ra cửa một chuyến, Khúc Tiểu Tây thắng lợi vẻ vang mà về.
Lúc về cô cũng không cố tình chuyển sang tuyến đường khác mà vẫn cứ theo đường cũ, ngồi xe kéo về nhà.
Bên này cô tốn không ít thời gian ở ngoài, bên kia đã chuyển nhà gần như xong hết. Khi cô về đến nơi bỗng thấy một gã đàn ông tô son trát phấn ánh mắt sáng bừng hướng về phía cô, gã tiến lên hỏi han: “Ngài là Cao tiểu thư?”
Khúc Tiểu Tây: “Cao Nhược Huyên.”
Người đàn ông kia lập tức: “Tôi là hàng xóm mới chuyển đến, tôi ở tầng 4. Kẻ hèn họ Vương, Vương Phát Tài, làm ở Ngân hàng Đại Thông.”
Nói đến đây vẻ mặt gã như có ý muốn khoe khoang, lại như muốn chờ Khúc Tiểu Tây nịnh nọt vài câu. Chẳng qua gã đã nghĩ nhiều rồi. Khúc Tiểu Tây chỉ gật gật đầu rồi lướt qua gã, trực tiếp kéo cửa vào nhà. Cô phải bê cả một rổ thức ăn đấy, bên dưới thức ăn toàn là đồng bạc, vốn dĩ đã nặng lại còn phải đi cả quãng đường dài, ai hơi đâu mà nói chuyện với gã.
Vương Phát Tài ăn phải canh bế môn chỉ có thể yên lặng xoa xoa mũi.
(*) Canh bế môn: thường được dùng để nói “đóng cửa không tiếp”.
Khúc Tiểu Tây đặt hết đồ vào trong phòng bếp rồi mới cầm tiền về phòng. Cô kéo rèm cửa xuống, thay quần áo, quả nhiên trên người đã có vài chỗ bị ứ máu. Có thể nhận ra đây là những chỗ mới bị đánh mà tạo thành. Khúc Tiểu Tây mắng một câu thô tục, thay quần áo ở nhà, kiểm tra lại tiền rồi mới lôi ngăn tủ ngầm bên dưới ra, giấu hết tiền vào trong.
Làm xong đâu đấy, Khúc Tiểu Tây sang phòng vệ sinh rửa sạch tay chân mặt mũi, ngồi lên ghế ôm hộp bánh quy ăn. Giờ đã 2 giờ hơn, cô lười chẳng muốn nấu cơm trưa nữa.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Tiểu Tây đi ra, hỏi: “Ai thế?”
“Túc Bạch.”
Khúc Tiểu Tây mở ra cửa phòng, nói: “Có việc gì ạ?”
Túc Bạch: “Em không sao chứ?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày hỏi: “Em thì có thể có chuyện gì?”
Túc Bạch: “Anh vừa nghe mấy người chuyển nhà nói, buổi sáng có người xảy ra xung đột với người của phòng tuần bộ ở đầu hẻm, có một cô gái thiếu chút bị liên lụy, có phải em không?”
Anh dựa theo thời gian cùng quần áo miêu tả cảm thấy rất giống cô.
Khúc Tiểu Tây gật đầu, thừa nhận nói: “Em cũng đến là xúi quẩy, thiếu chút nữa bị bắt cóc làm con tin. May không sao, em còn cho người nọ một trận rồi.”
Túc Bạch mỉm cười: “Anh nghe nói rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận