Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 279. Không có lộc ăn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây ban đầu còn nghĩ những buổi tiệc dành cho doanh nhân đều cực kỳ cao quý.
Âm nhạc du dương, những màn khiêu vũ tuyệt đẹp, có lẽ còn có thêm ảo thuật thú vị hoặc tiết mục kinh kịch hoài cổ gì đó.
Sự thật thì sao? Nơi tổ chức xa hoa thật đấy nhưng nội dung chẳng có gì cả. Thứ cô tưởng tượng với thực tế tựa như lời người bán với chất lượng sản phẩm mua về.
Nói tóm lại, vẫn làm người ta rất thất vọng.
Dù có thất vọng hay không thì cuối cùng cô cũng được mở mang tầm mắt về yến hội của những nhân vật nổi tiếng trong thời đại này, hơn nữa còn được thưởng thức một bữa tối cũng không tệ lắm. Túc Bạch vẫn nói bản thân mình chưa ăn no còn Khúc Tiểu thấy đủ, lại còn thích, thấy hương vị món ăn khá ngon.
Đây là thu hoạch lớn nhất trong buổi tối hôm nay, chỉ tiếc thẻ hội viên cho câu lạc bộ không có nên cô không thể mang người trong nhà đi nếm thử.
Thật khiến người ta phải thất vọng lần hai.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc không có lộc ăn rồi.
Ngày hôm sau cùng Lam tiểu thư nhắc về bữa tiệc, Khúc Tiểu Tây lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không có gì cả, bọn em đến ăn ăn uống uống, sau đó liền về.”
Khi tan tiệc, bọn cô được lái xe của Từ Phú Quý đưa về, biết hai người 'ở cùng một chỗ', ông anh này còn biểu lộ ngay cảm xúc vô cùng kỳ lạ như có thể hóa thành một hồ nước xuân ngay lập tức.
Đúng, chính là… nhìn rất dâm đãng!
Không biết hắn ta lúc ấy tưởng tượng bao nhiêu mà có thể tạo ra biểu hiện rõ ràng như vậy trên mặt.
Thật là… tưởng tượng quá nhiều.
Túc Bạch đã giải thích hai người chỉ là hàng xóm, biểu tình vị đại ca kia trước sau như một, vẫn không hề tin.
Khúc Tiểu Tây khá bất đắc dĩ.
Lam tiểu thư nhìn biểu cảm chưa đã thèm của Khúc Tiểu Tây, thấy “Chưa đã thèm” này không giống như lưu luyến bữa tiệc mà càng giống với lưu luyến đồ ăn ngon ở đó hơn.
Chị cười dỗi nói: “Lâu lắm rồi chị chưa tham gia tiệc. Giờ tiệc tối còn bày cơm luôn hở?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không chuẩn bị cơm đâu, em và Túc Bạch cùng nhau ăn hết mấy món bánh ngọt. Sau đó bọn họ phải lên món nguội, bọn em cũng ăn luôn. Cuối cùng bọn họ lại lên thêm bánh quy, rõ ràng không giống với lượt bánh ngọt đầu tiên, chắc chắn không phải cùng một đầu bếp làm, may khi ấy em đã ăn no.”
Lam tiểu thư: “……”
Khúc Tiểu Tây: “Bọn em sau đó còn gặp Vu thiếu gia, cậu ta khá có mặt mũi nha, vì thế bọn em lại ăn thêm cơm chiên, em còn chưa ăn bao nhiêu đã bị Túc Bạch cướp ăn sạch.”
Lam tiểu thư: “……”
Nếu không phải hôm qua thấy hai người họ chuẩn bị kỹ càng, trang phục chỉnh tề, chị còn nghĩ rằng cả hai tham gia 'lễ hội ẩm thực' gì đó chứ không phải tiệc tối. Chưa bao giờ nghe nói có người chuyên tới tiệc tối để ăn cả.
Lam tiểu thư yên lặng thắp cho đám người phòng bếp bữa tiệc một nén hương.
Nghe thế đã biết bọn họ tương đối thảm.
Chị nói: “Vậy về sau hai người còn tham gia tiệc như này không?”
Nói đến cái này, Khúc Tiểu Tây lập tức lên tinh thần!
Cô cười tủm tỉm: “Túc Bạch nói về sau có cơ hội như vậy sẽ tiếp tục mời em tham gia. Dù sao cũng không cần tiền, bọn em có thể cùng đi cọ ăn cọ uống.” Cô thành thật nói: “Bọn em cũng biết, kể cả không có thân phận gì, miễn da mặt dày thì vẫn có thể gọi cơm.”
Bọn cô lại không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra Vu công tử là trường hợp đặc biệt.
Có điều, nếu bọn cô yêu cầu cũng không sao.
Chút thể diện này, người tổ chức vẫn phải cho.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Dù sao cũng không cần tiền, bọn em đi ăn không trả tiền cũng thấy sướng.”
Lam tiểu thư: “……”
Chị nghiêm túc nói: “Chị vẫn luôn cảm thấy bản thân bởi vì da mặt không đủ dày mà ở chung với mấy đứa không hợp.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, nói: “Quen thì tốt rồi! Con người á, không nên da mặt quá mỏng, xã hội như vậy, da mặt quá mỏng chỉ khiến bản thân thêm vất vả thôi.”
Đạo lý thì như vậy nhưng Lam tiểu thư vẫn tỏ vẻ áp lực của mình siêu lớn. Chị nói: “Chị sẽ cố gắng hết sức.”
Khúc Tiểu Tây lại bật cười, hai người trêu ghẹo nhau vài câu, Khúc Tiểu Tây mới xoay người lên lầu.
Bà Bàng ra ngoài mua đồ ăn vừa vặn gặp Khúc Tiểu Tây, hỏi: “Có cái gì muốn mua không, dì sẽ giúp?”
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Muốn muốn, nếu có cá tươi, dì mua giùm cháu một con nhé. Lại mua thêm một bìa đậu phụ cùng chút cải thìa gì đó nữa ạ.” Khúc Tiểu Tây không chút khách khí nhờ vả rồi nói: “Dì chờ chút, cháu lấy tiền gửi dì.”
Bà Bàng: “Không cần, chờ khi nào về cháu đưa cho dì cũng cũng được, lại không phải tốn bao nhiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận