Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 473. Quấy rầy

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây tắm xong mới thấy cả người thoải mái dễ chịu hẳn. Cô còn tự cho rằng bản thân có thể đã nhẹ đi đến vài cân.
Quả nhiên ghế cứng xe lửa là sự tồn tại đau khổ nhất.
Khúc Tiểu Tây cả người thả lên ghế sofa, tùy ý để gió xuân thổi lên người mình. Không nói chứ Thượng Hải bên này so với phương Bắc nhiệt độ cao hơn một chút.
Khúc Tiểu Tây dù chỉ mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà cũng không thấy lạnh. Khi gió xuân thổi nhẹ đến trên người không cảm thấy lạnh mà còn thanh thanh sảng sảng.
“Nếu mình định viết văn tiếp thì nên cẩn thận suy tính một chút.” Khúc Tiểu Tây lầm bầm lầu bầu, cô ngồi trên ghế sofa, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, mãi sau mới giống như xác chết vùng dậy lộc cộc đứng lên.
Khúc Tiểu Tây Lê dép đi vào thư phòng.
Lúc Túc Bạch quay lại đã thấy Khúc Tiểu Tây múa bút thành văn, anh không tiến lên xem mà mở miệng hỏi: “Ăn cơm trước đi, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều đang đợi em đấy.”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái, nói: “Mọi người ăn trước đi.”
Túc Bạch ôn tồn khuyên: “Chờ lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất, anh biết em vội viết nhưng chờ một chút anh sẽ viết cùng với em được không?”
Khúc Tiểu Tây hài hước: “Em viết văn, anh viết cùng em làm gì? Anh xác định anh biết với em hay quấy rầy em?”
Túc Bạch: “Kể cả có quấy rầy, anh tin em cũng thích,”
Lời này cũng đúng là tự tin đấy.
Khúc Tiểu Tây xuy một tiếng, buông bút máy xuống rồi mới đứng dậy: “Miễn cưỡng nghe theo anh vậy.”
Túc Bạch nhếch khóe miệng lên, Khúc Tiểu Tây Tự nhiên đưa tay mình qua. Khóe miệng Túc Bạch nhếch lên càng cao, trực tiếp cầm lấy tay Khúc Tiểu Tây, nói: “Đi.”
Lúc bọn cô tay trong tay ra ngoài, ba cậu nhóc đã ngồi vào bàn ăn trong phòng khách ăn gì đó. Bọn cô đã làm hàng xóm nhiều năm như vậy nên cũng hiểu nhau. Túc Bạch mua đồ ăn đều rất hợp khẩu vị.
Khúc Tiểu Tây gắp đồ ăn, nói: “Quyển tiểu thuyết tiếp theo, em định bút danh khác.”
Túc Bạch: “Em định viết phong cách khác luôn?”
Anh lập tức liền get tới trọng điểm luôn.
Khúc Tiểu Tây gật đầu, nói: “Em định viết một câu chuyện tình yêu.”
Đuôi lông mày Túc Bạch nhướn lên cao cao, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được ý cười trong mắt.
Khúc Tiểu Tây: “Em định viết một truyện lâm ly bi đát.”
Túc Bạch: “???”
Anh nghiêm túc: “Anh thấy hài kịch tốt hơn.”
Khúc Tiểu Tây: “Vì sao cơ? Là em viết hay anh viết? Hài kịch đem lại tiếng cười cho người ta có vẻ sung sướng đấy nhưng không hợp với câu chuyện mà em đã nghĩ. Hơn nữa tiểu thuyết bi kịch mới khiến người ta ấn tượng khắc sâu, anh đừng ở chỗ này làm tham mưu dỏm cho em.”
Túc Bạch: “…… Vậy được rồi.”
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm nháy mắt, nói: “Túc Bạch, tiểu thuyết là tiểu thuyết, chúng ta là chúng ta.”
Túc Bạch nghiêm túc gật đầu: “Cái này anh biết.”
Khúc Tiểu Tây gắp một chiếc đũa xương sườn, đặt trong chén anh: “Vậy anh cũng đừng nghĩ lung tung nhá.”
Túc Bạch cắn một miếng sườn, còn chưa kịp nuốt xuống đã thấy ba luồng ánh mắt tử vong chiếu đến.
Tiểu Đông Tiểu Bắc không vui còn có thể lý giải, vậy Tiểu Bảo thì có ý gì? Túc Bạch yên lặng nhìn mấy cậu nhóc, thong thả ung dung một miếng lại một miếng cắn vào xương sườn, phảng phất như muốn nói bọn mi cứ việc xem, ta đây càng bày ra tư thái khoe khoang.
Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo “Thì thầm”: “Anh Tiểu Bảo, cậu anh có chút hơi phiền đó.”
Nếu không phải lớn tiếng như vậy thì cu cậu cũng có thể coi như đang thì thầm.
Tiểu Bảo: “Anh cũng thấy thế.”
Tuy cậu không buồn bực giống như Tiểu Đông Tiểu Bắc nhưng cũng cảm thấy cậu mình là một người vô cùng phiền toái. Chị là chị của bọn cậu chứ không phải một mình cậu ấy đâu, còn cố tình bày ra n phương pháp khoe khoang nữa chứ, thật phiền.
Tiểu Bắc gật đầu càng ra sức ‘thì thầm’: “Anh thấy ba người chúng ta có thể đánh thắng cậu anh không?”
Tiểu Bảo vô cùng nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật đáng tiếc lắc đầu: “Anh thấy không thể đâu, em đừng nhìn cậu anh ngày thường bày ra bộ dạng lười biếng nhưng thân thủ cậu ấy tốt lắm.”
Túc Bạch sâu kín: “Hai đứa có thể không thảo luận trước mặt anh không?”
Ba cậu trai lớn nhỏ khác nhau cùng: “Hừ.”
Khúc Tiểu Tây vừa nhìn này vừa nhìn kia, nhịn không được bật cười. Mãi sau cô mới lải nhải: “Đừng để cho em biết mọi người làm chuyện đó đấy.”
“Được.”
Ba người lại động tác nhất trí liếc mắt trừng Túc Bạch một cái.
Túc Bạch: “Tiểu Tây, dùng bữa.”
Tiểu Bắc: “Chị, dùng bữa.”
Tiểu Đông: “Em gái, dùng bữa.”
……
Tân một vòng tranh sủng bắt đầu!
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô kiên định: “Không cần gắp đồ ăn cho em!” Cô lẩm bẩm: “Em không thích người khác gắp đồ ăn cho em.”
Tuy mấy người này bày ra thù oán nho nhỏ nhưng Khúc Tiểu Tây cũng không lo lắng chút nào, bọn họ như đám gà tranh nhau mổ thức ăn thì việc gì cô phải để trong lòng? Cô nói: “Chờ chút nữa em định lên nội dung cho tiểu thuyết mới. Mọi người không có việc gì thì đừng quấy rầy em.”
Túc Bạch: “Anh qua giúp em.”
Mặt Tiểu Đông nghiêm túc: “Em gái nói không muốn bị người khác quấy rầy.”
Lúc cậu vẽ tranh cũng không muốn bị quấy rầy. Cho nên Tiểu Đông cảm thấy bản thân hiểu rõ lắm đấy.
Túc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt Khúc Tiểu Tây không rời, Khúc Tiểu Tây cười cười, gật đầu nói: “Tiểu Đông nói đúng.”
Cô nghiêm túc: “Dọc theo đường đi anh cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Túc Bạch trầm mặc một chút, hình như lại nghĩ tới cái gì, gật đầu: “Cũng đúng, vậy anh không quấy rầy em, anh ra ngoài một chuyến.”
Chuyện của Túc Bạch, Khúc Tiểu Tây không hỏi nhiều, cô chỉ nghiêng đầu nói: “Trở về phải mua hoa cho em đấy.”
Túc Bạch sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười nói: “Được.”
Anh không phải một người đa tình lãng mạn nhưng lại bằng lòng học hỏi cách làm cô vui thế nào. Cũng may cô sẽ nhắc nhở anh. Túc Bạch thấy như vậy là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận