Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 339. Thầy giáo Diệp

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mẹ Vương: “Cô gái như cô ta, dì thấy nhiều rồi. Cô ta nếu không thay đổi, sớm hay muộn cũng gặp họa thôi.” Mẹ Vương nói chuyện vẫn rất thật: “Thời buổi này, có được gương mặt đẹp mà không có đầu óc thì cũng chẳng nhận được kết cục tốt gì đâu. Huống chi nhan sắc của cô ta làm gì đến mức xuất sắc đến đâu.”
Trương Ngọc Uyển tính tình tiểu thư, diện mạo chỉ có thể coi như thanh tú. Thậm chí vẻ ngoài của cô ta còn không so được với Lam tiểu thư đã ba mươi mấy tuổi, càng đừng nói đến tiểu thư nhà bà vừa tràn đầy thanh xuân vừa tinh xảo xinh đẹp biết bao nhiêu.
Khúc Tiểu Tây: “Chị ta thoạt nhìn cũng không phải người sẽ nghe lời khuyên.”
Mẹ Vương: “Đúng vậy, mấy ngày trước cô ta còn hỏi thăm vì sao Tiểu Bảo thiếu gia với nhà mình quan hệ tốt thế. Dì thấy cô ta nhìn mấy đứa quan hệ tốt, cảm thấy mình có thể ra tay được ở chỗ này nên mới cố tình dò hỏi.”
Khúc Tiểu Tây phụt một cái cười thành tiếng: “Tùy chị ta đi.”
Tuy ở cùng trong một khu nhà nhưng mấy người bọn cô không qua lại nhiều, Khúc Tiểu Tây cũng chả thích xen vào chuyện của người khác.
Cô nói: “Dì ấn thoải mái thật.”
Mẹ Vương cười: “Dì nhiều năm làm bảo mẫu như vậy dĩ nhiên cũng học được một vài ngón nghề, bằng không đã sớm bị đào thải.”
Bà nếu không học nhiều, người làm bảo mẫu như bà đều phải làm những việc mệt mỏi nhất. Đến tuổi của bà phải dựa vào nỗ lực bản thân, khi còn trẻ nếu không học hỏi thêm chút thì quá ngu ngốc rồi, lúc về già chẳng có ngón nghề nào mà dựa vào.
Khúc Tiểu Tây: “Phải đó, làm người chính là sống đến già, học đến già.”
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, mẹ Vương lập tức đi mở cửa: “Thầy giáo Diệp?”
Đây là vị thầy giáo độc thân ngụ tại tầng 3 kia.
Ông nhìn mẹ Vương, khách khí hỏi: “Tiểu Cao ở nhà không?”
Khúc Tiểu Tây thăm dò, đáp lời: “Cháu có.” Cô đi ra, mời: “Ngài tiến vào ngồi một lát nha.”
Thầy giáo Diệp vẫn chưa vào nhà, đứng ở cửa, hơi mang vài phần xin lỗi nói: “Là thế này, máy pha cà phê nhà ông có chút trục trặc, nghe nói cháu biết sửa. Không biết có thể hay không nhờ cháu giúp một chút……”
Khúc Tiểu Tây sửng sốt, ngay sau đó sảng khoái đáp: “Được ạ.” Cô cười nói: “Có điều cháu không cam đoan mình nhất định sửa tốt, cháu qua nhìn một cái đã.”
Thầy giáo Diệp: “Cảm ơn cháu.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần khách khí. Mẹ Vương, dì đi cùng cháu đi, nhìn xem có thể giúp được gì không.”
Hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy đứa nhỏ tan học về nhà, hôm nay đúng là vừa vặn, có cả Tiểu Đông và Tiểu Nha cũng về cùng luôn. Có lẽ liên quan đến thời tiết mùa hè nên mấy đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi, Trương Ngọc Uyển chạy theo sau cực lực mời mọc: “Không bằng mọi người qua nhà chị làm bài tập đi, chị pha nước đường cho, ngọt lắm.”
Tiểu Bắc: “Chị! Chị làm gì đó?”
Khúc Tiểu Tây: “Chị lên tầng giúp thầy giáo Diệp xem máy pha cà phê chút.”
“Em đi với chị.”
“Em cũng đi.”
Mấy đứa nhỏ ríu rít muốn đi theo, em trai Trương nhìn chị mình một cái, nhấp môi, cũng nói: “Em cũng đi cùng.”
Thầy giáo Diệp cười ha hả: “Vậy cùng nhau đi đi.”
Ông dạy học và theo nghề giáo đã nhiều năm, gần như toàn bộ cuộc đời đều hiến cho sự nghiệp giáo dục. Bây giờ thấy mấy bạn nhỏ đều nghiêm túc chăm chỉ đọc sách, ông rất thích.
Đây là lần đầu tiên mọi người đến nơi này của ông, vào rồi mới biết chỗ này với bố cục nhà cô không giống nhau. Bố cục nhà cô với vài nhà khác đều giống nhau. Ở đây lại chỉ có phòng khách, phòng ngủ cùng với một thư phòng lớn.
Đám nhỏ ngồi xếp hàng trong phòng khách, thầy giáo Diệp lấy nước quýt có ga đưa sang, nói: “Đây là học trò ông mua, ngày thường cũng không uống. Mấy đứa nhỏ bọn con chắc sẽ thích.”
Mấy đứa bé làm gì có chuyện không thích uống nước có ga?
Khúc Tiểu Tây mở bản hướng dẫn ra, thầy giáo Diệp thấy cô lật xem bản hướng dẫn toàn bằng tiếng Anh kinh ngạc nhìn cô một cái. Quả nhiên không bao lâu, Khúc Tiểu Tây đã bắt đầu mở máy ra. Thầy giáo Diệp đứng một bên không nhiều lời, không muốn quấy rầy cô.
Khúc Tiểu Tây cân nhắc một lúc rồi nhanh chóng sửa chữa.
Cô nói: “Chắc được rồi, ông thử một chút xem sao.”
Thầy giáo Diệp tán thưởng nhìn cô, nói: “Cảm ơn cháu.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Không cần khách khí, việc nhỏ thôi.”
Có phải việc nhỏ hay không còn phải xem người ta nghĩ thế nào!
Thầy giáo Diệp: “Ông thấy tiếng Anh của cháu hình như rất tốt, không biết cháu tốt nghiệp trường nào?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, nói: “Lúc còn nhỏ cháu có được cho đi học, sau này trong nhà có chuyện nên không thể tiếp tục nữa. Những thứ này đều là do cháu học được từ phụ huynh trong nhà.”
Thầy giáo Diệp: “Thật xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của cháu.”
Khúc Tiểu Tây: “Không sao.” Cô nhìn về phía thư phòng, nói: “Không biết cháu có thể tham quan thư phòng một chút không?”
Thầy giáo Diệp: “Mời.”
Tiểu Bắc đứng lên, mắt mở to tò mò nhìn thầy giáo Diệp, giọng thanh thúy hỏi: “Ông Diệp ơi, cháu cũng có thể nhìn một cái không?”
Thầy giáo Diệp hiền từ cười: “Đương nhiên có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận