Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 291. Đồ ngốc có phúc sở hữu diện mạo lão đại

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây im lặng ngồi một bên lắng nghe Lam tiểu thư cùng mấy người hàng xóm nói chuyện với nhau. Nghĩ kỹ thì hàng xóm trong khu nhà này đều rất dễ ở chung. Đột nhiên cô thấy có chút lưu luyến không biết tên. Khúc Tiểu Tây con thấy như vậy huống hồ là những người khác.
Dù sao mọi người cũng đã ở chung với nhau khá lâu.
Ngày thường kể cả có chút mâu thuẫn nhỏ thì vẫn dễ chung đụng. Bây giờ phải đổi sang chỗ ở mới, không biết có gặp được những vị hàng xóm dễ tính như vậy không.
Bà Bàng chủ động ôm Khúc Tiểu Tây, nói: “Tiểu Cao à! Cháu tính tìm phòng ở đâu? Nếu dọn đi cháu nhớ cho dì địa chỉ nhé! Dì có thể thỉnh thoảng ghé nhà cháu chơi.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Vâng ạ.” Cô nói: “Cháu chắc sẽ xem phòng ở trong Tô Giới.”
Dì Lý hít hà một hơi, nói: “Trời ơi, Tô Giới đắt lắm.”
Khúc Tiểu Tây liếc dì ta một cái, mỉm cười: “Bọn tôi cũng không phải mua phòng, chỉ thuê nhà thôi, đắt đi chăng nữa thì có đáng gì, ăn ít đi chút thịt, chút cả không phải đủ tiền ngay sao? Trong Tô giới an toàn hơn so với ở ngoài. Nhà bọn tôi cũng không thể so với nhà dì, người nhà tôi đều còn nhỏ lắm, chú ý an toàn một chút vẫn hơn. Tính mệnh của mấy người nhà tôi mới là đáng giá nhất.”
Dì Lý xấu hổ cười cười.
Mà những người khác lại đều hào phóng bật cười.
Tiếng bà Bàng cười lớn nhất, nói: “Cũng phải, năm nay cháu mười sáu nhỉ? Cũng là thiếu nữ rồi, ở nơi an toàn chút vẫn tốt hơn.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Cô không có nói mình muốn thuê phòng của Túc Bạch. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô vẫn hiểu.
Nghĩ đến Túc Bạch, cô liếc trái nhìn phải ngó ngó, quả nhiên chưa thấy Túc Bạch đâu.
Đám hàng xóm đều ở đây, trừ Túc Bạch.
Dì Vương lôi kéo tay bà Bàng, nói: “Ai ui, bà nói chúng ta ở cùng với nhau lâu như vậy, nếu sau này đổi sang chỗ ở khác chắc tôi sẽ nhớ chết mất. Bà định tìm phòng mới ở đâu? Hay chúng ta cùng nhau đi xem phòng đi?”
Bà Bàng: “Cái này đương nhiên rồi.”
Mọi người thảo luận vô cùng náo nhiệt, Khúc Tiểu Tây đứng một bên cũng không nhiều lời.
“Đúng rồi, Lam tiểu thư, bàn ghế gì đó cô cũng bán sao?”
Lam tiểu thư gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô hiểu được nguyên lý bán trứng gà, đây là hành động ngu ngốc, thế nhưng mỗi người có chỗ khó xử riêng, có nhiều lời không thể nói chi tiết kỹ càng được.
(*) Nguyên lý bán trứng gà: Đoạn này có nghĩa chỉ hành động bán đi căn nhà đang có khả năng sinh tiền tốt mà chỉ giữ tiền sẽ không đem đến lợi nhuận gì tự sản sinh trong tương lai.
“Nếu mọi người thích cái nào cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ để giá rẻ cho mọi người.”
“Được.”
“Ai nha, tôi nhìn trúng cái bàn kia ở nhà em, người nhà em dùng đã quen, chị phải cho em giá tốt chút đó nha.” Mọi người bắt đầu thương lượng, Khúc Tiểu Tây không nhiều lời, cô chỉ nhắc đến cái bàn rồi cùng Lam tiểu thư chào hỏi, ra về.
“Tiểu Cao.” Túc Bạch vừa lúc vào cửa, thấy bóng cô đã kêu một tiếng.
Khúc Tiểu Tây quay đầu lại: “Anh về rồi? Tan tầm sớm vậy thật không giống anh.”
Túc Bạch: “Lam tiểu thư nói có chuyện, anh chắc đã đến muộn?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đã muộn, mà cũng không có gì, chuyện bán phòng thôi.” Cô nghĩ nghĩ, hạ giọng: “Chuyện anh cho thuê phòng đó, không sai chứ?”
Túc Bạch bật cười: “Em lo anh lừa em à?”
Khúc Tiểu Tây thành thật gật đầu.
Túc Bạch nhướng mày, tươi cười càng thêm sáng lạn. Anh nói: “Cô nhóc nghĩ đến nhiều.”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng đó!”
“Nghĩ quá nhiều rồi! Em chừng nào thì chuyển nhà, anh tới giúp em.” Túc Bạch nghiêm túc: “Không thu tiền, anh không đến mức đó. Không thu tiền là không thu tiền.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, nói: “Thật khó có được.”
Túc Bạch nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô nhịn không được thò tay, xoa nhẹ đầu cô.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô nhịn không được đánh trả, cũng thuận thế xoa nhẹ đầu anh một lượt, nói: “Anh thành thật một chút cho em, bằng không em sẽ không khách khí đâu.”
Túc Bạch lại ngây ngẩn cả người. Anh nhìn chằm chằm tay Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Sao thế?”
Mặt Túc Bạch đột nhiên hơi đỏ, không phản ứng nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô tiến lên một bước, nghi hoặc đi theo ra ngoài, chờ tới khi cô ra cửa lại thấy Túc Bạch đang chạy như điên, nhanh như chớp biến mất khỏi ngõ nhỏ.
Khúc Tiểu Tây: “?????”
Cho nên anh giai này đột nhiên chạy cái gì?
Khúc Tiểu Tây buồn bực vò đầu, quả nhiên không thể dùng ánh mắt của người bình thường đánh giá Túc Bạch được. Nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, cô còn nghĩ vị này là lão đại. Sự thật chứng minh tất cả đều là lừa người.
Lão đại đâu không có, đại ngốc lại có một người.
Túc Bạch là đồ ngốc có phúc sở hữu diện mạo lão đại.
Khúc Tiểu Tây lắc lắc đầu, cảm khái vạn ngàn lần, cô còn nghĩ nghiêm túc nói chuyện với Túc Bạch nữa, giờ có vẻ không có cơ hội này rồi.
Người này cứ như vậy xông ra ngoài, cô muốn gọi cũng không gọi được.
Khúc Tiểu Tây thật sâu thở dài một hơi, xoay người lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận