Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 64. Không gì quan trọng bằng ăn cơm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê tiên sinh lại thấy được một bé trai lớn hơn chút. Đứa nhỏ này nhìn khoảng dưới 1.6 m. Trẻ con tuổi này vóc dáng như thế không lùn, lại còn trắng nõn, đôi mắt rất đẹp. Nếu muốn nói thì cả nhà ba người này vừa nhìn đã biết anh em, chỉ nhìn cặp kia mắt to kia đã không lừa được ai rồi.
Gã mỉm cười: “Cô Cao, đây là anh cháu hả? Thật là ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự.”
Gã xua tay: “Cháu cứ tiếp tục bận việc đi, để chú làm cơm trưa.”
Ba anh em Khúc gia còn mang ánh mắt mê mang thì Lê mập đã trực tiếp vào phòng bếp, hấp tấp bắt đầu xào nấu.
Gã trước múc nước rửa rau. Ngay sau đó thể hiện kỹ thuật thượng thừa xắt rau vèo vèo vèo, công việc rất nhanh đã lu bù lên. Một tay nấu ăn, tay khác còn bận xử lý nguyên liệu tiếp theo, cực kỳ thành thạo.
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía anh em trai. Hai nhóc cũng nhìn về phía cô. Ba người đều có chút mê mang bất lực.
Chẳng qua Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã cho hai người một ánh mắt còn mình thì về trước bàn. Hai nhóc lập tức tới đứng chỗ cửa phòng bếp, đảm nhiệm nhiệm vụ mới - “Trông coi”.
Nhà bọn cậu chưa từng có người ngoài ghé qua. Ông chú này làm như quen thuộc lắm khiến cả hai cảm thấy cần, rất cần phải cảnh giác.
Khúc Tiểu Tây trở lại án thư, nghiêm túc viết tiếp, tâm tư vẫn phải để ý chút. May mắn hai cậu nhóc đã hiểu chuyện. Cả hai còn đang bận nhìn chằm chằm vào Lê mập kia kìa.
Không bao lâu, phòng bếp đã truyền đến mùi hương cực kỳ hấp dẫn câu lòng người đi.
Khúc Tiểu Tây xem như người có trù nghệ rất tốt. Khả năng nấu ăn ngon của cô chủ yếu do hào phóng thêm gia vị. Nhờ đó nhà cô được tiếng “biết ăn” trong khu. Cứ đến giờ nấu cơm, nhà cô lại tỏa ra mùi thơm có nhịn. Thế mà, ai đoán được, núi cao còn có núi cao hơn.
*Trù nghệ: kỹ năng nấu nướng
Trước đã làm người ta thèm rỏ dãi, giờ tiểu lâu vẫn tràn ngập hương thơm nhưng hôm nay mức độ càng tăng thêm nhiều lần.
“Tiểu Lê” này nấu ăn, hương vị càng thêm khó cưỡng.
Đừng nhìn gã một thân tây trang, diện thế vẫn có thể thoải mái phát huy kỹ năng thần sầu đấy!
Không mất nhiều thời gian, đừng nói hàng xóm trong khu, kể cả người đi ngang qua ngoài ngõ nhỏ cũng có thể ngửi được một mùi hương hấp dẫn xông thẳng vào mũi. Vốn dĩ giữa trưa bụng đã đói kêu vang, giờ mùi hương này vừa ra đã khiến bụng càng thêm sôi sục như ngũ tạng lục phủ đều bắt đầu khua chiêng gõ trống, kể ra tâm tư chúng muốn được an ủi bằng đồ ăn ngon như nào như nào.
*Ngũ tạng lục phủ: Theo Đông y, ngũ tạng gồm 5 cơ quan là tâm (tim), tỳ (lách), phế (phổi), can (gan), thận (cật) có chức năng mang huyết, tân, dịch, thần, khí. Lục phủ gồm 6 cơ quan là đởm (mật), tiểu trường (ruột non), vị (dạ dày), đại trường (ruột già), tam tiêu (thượng tiêu, trung tiêu, hạ tiêu), bàng quang (bọng đái có chức năng tiếp nhận thức ăn, nước... đã được chuyển hóa bởi các tạng đi nuôi dưỡng cơ thể.
Mấy người bán rong đều nhịn không được vội vàng thu quán, quyết định sớm về nhà ăn cơm.
Hôm nay nhanh đói quá!
Tuy Khúc Tiểu Tây trước nay không phải người người quá chú trọng ăn uống nhưng cũng bị hương vị này kích thích làm bụng đói kêu vang.
Cũng may, cô đã viết xong rồi.
Viết xong, cô vội sửa sang lại một chút, đặt trong phong thư. 30 đồng đại dương đấy! Lãng phí một phong thư có tính gì?
Khúc Tiểu Tây đứng dậy, vừa đến cửa phòng bếp đã thấy anh em nhà mình như có như không chảy nước miếng.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Tiểu Đông xua tay, nói: “Em ơi, mau tới.” Cậu còn hít hít mũi, nói: “Thơm quá đi.”
Tiểu Bắc dùng sức gật đầu: “Đúng đó, đúng đó.”
Ba người cứ như vậy ghé vào cửa phòng bếp, mắt nhìn Lê tiên sinh cất nồi, một mâm bàn đồ ăn đều dọn xong.
Cá quế chiên xù, cải ngồng xào tỏi, còn thêm một đĩa thịt lát cùng canh trứng gà trong trẻo, sắc hương vị đều đủ.
Ngay cả cơm nấu xong cũng từng hạt từng hạt tơi xốp, no đủ, xem ra quả thực không giống người thường.
Khúc Tiểu Tây lúc này thật sự chấn kinh rồi!
Thời gian ngắn như vậy, ông chú này rất được đó nha!
Cô vội đáp: “Chú mua cải bao nhiêu tiền, tôi trả tiền cho chú……”
Lê tiên sinh lập tức nghiêm túc: “Này như thế nào có thể nói tiền đâu! Nói tiền chỉ tổn thương cảm tình giữa chúng ta thôi! Chú đây làm mấy cài này chẳng qua chỉ thuận tay. Cháu xem cháu giúp bọn chú nhiều như vậy, chú chẳng làm bữa cơm, chuyện nhỏ không tốn sức, tính toán gì chứ? Đúng, đúng thế đấy! Cô Cao à, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với chú đấy nhé!”
Gã nhìn về phía phong thư trong tay Khúc Tiểu Tây, nói: “Bản thảo viết xong rồi ư? Đây, đây, đưa đây cho chú!” Gã một chút cũng không trì hoãn, cực linh hoạt “Cái này chú trước mang đi đã!”
Gã nhận phong thư từ Khúc Tiểu Tây, rất nhanh nhẹn đưa lại 30 đồng dương rồi nói: “Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Cảm ơn chú.”
Lê tiên sinh: “Việc nên làm, này…… Cô Cao, chú đi trước nhá, cháu cứ làm việc của mình đi.”
Gã hạ thấp tư thái, rất nhanh đã cầm túi ra cửa.
*Tư thái: tư thế, thái độ
Nói thật, kẻ biết cách làm người mấy năm nay Khúc Tiểu Tây gặp được không ít nhưng trường hợp này chưa thấy qua bao giờ!
Cô nhìn tư thái của Lê tiên sinh, lại nhìn một bàn đồ ăn đã làm xong, cũng ra cửa: “Vậy chú đi thong thả, tôi tiễn chú……”
Lê tiên sinh: “Cô Cao cứ bận việc đi, không cần tiễn, không cần tiễn.”
Lê tiên sinh tư thái linh hoạt thùng thùng xuống lầu, Khúc Tiểu Tây đóng cửa lại. Cô còn đắm chìm trong cảm giác dại ra chẳng hiểu gì.
Oạch...
Cô nghe thấy tiếng Tiểu Đông hút nước miếng, không nhịn được, bật cười, nói: “Đói bụng rồi?”
Tiểu Đông lắc đầu: “Không phải đói bụng, là thèm.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: “Vậy… bọn mình ăn cơm trước đi!”
Ba anh em ngồi trước bàn, liếc nhau, vội nâng bát cơm lên ……
Tuy vẫn còn siêu mê mang nhưng ăn cơm so với trời còn lớn hơn cơ!
Có chuyện gì quan trọng bằng ăn cơm hả?
Không có!
Chắc chắn không có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận