Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 120. Nhiều nạc chút

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía Tiểu Bắc, hỏi: “Em không vẽ à?”
“Em không thích!” Tiểu Bắc ngẩng đầu lên. Nhóc con còn rất tự hào cơ đấy.
Khúc Tiểu Tây: “…… Em không thích còn lớn tiếng như vậy làm gì?”
Tiểu Bắc chớp mắt, cười hì hì.
Khúc Tiểu Tây cúi đầu lại nhìn nhìn tranh Tiểu Đông vẽ, đột nhiên mở miệng nói: “Anh thích vẽ tranh à?”
Tiểu Đông gật đầu: “Thích.”
Khúc Tiểu Tây hoảng hốt, đột nhiên liền nhớ lại, trong trí nhớ của cô anh trai rất thích vẽ tranh phong cách Tây Âu. Có điều lúc ấy mọi người đều cảm thấy chỉ số thông minh của cậu không cao, đều vẽ chơi thôi.
Nhưng lúc ấy, cha cô lại rất tán thành việc Tiểu Đông vẽ tranh.
Cô lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Tiểu Bắc hỏi: “Em thật sự không thích à?”
Tiểu Bắc nghi ngờ nhìn chị, không biết vì sao còn không được không thích. Nhóc thanh thanh thúy thúy đáp: “Thật sự không thích.”
Khúc Tiểu Tây a thật dài một tiếng, nói: “Nếu em không thích thì chị cũng chỉ mua cọ vẽ cho anh trai thôi.”
Tiểu Bắc: “…… Em đây cũng có thể thích một chút.” Nhóc ra vẻ yếu ớt làm nũng: “Em muốn cọ màu nhưng em không thích vẽ tranh.”
Khúc Tiểu Tây nhìn dáng vẻ của nhóc, không có một chút nào giống giả bộ.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Vậy được rồi, đều mua cho cả hai.”
Hai nhóc con: “Oh yeah!”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: “Hôm nay bọn mình ra ngoài muốn đi thêm một hạng mục – nhà sách nữa. Em sẽ mua cho hai người ít cọ vẽ và giấy.”
Tiểu Đông vui đến mức đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Em à, cảm ơn em.”
Khúc Tiểu Tây bĩu môi, chống nạnh oán giận: “Đều là người một nhà, anh khách khí như vậy làm gì? Anh xem, em cũng mua mực, bút máy còn có bản thảo linh tinh nữa mà.”
Tiểu Đông ngốc ngốc nhưng vẫn hiểu hết đấy.
“Em gái kiếm tiền, cùng anh không giống nhau.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Không có gì không giống nhau cả, người một nhà không cần xa lạ như vậy.”
Tiểu Đông: “Ừ.”
Tiểu Bắc vội chạy lại làm nũng: “Em cùng anh vẽ tranh, cùng chị viết văn.”
Khúc Tiểu Tây chỉ chỉ nhóc: “Vậy em thích cái gì?”
Tiểu Bắc: “Em thích đọc sách.”
Hỏi cái này, nhóc con bắt đầu nghiêm túc: “Em thích cùng thầy Túc học tập đọc sách, em cũng thích tính sổ.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được, em thích cái gì thì làm cái đó.”
Tiểu Bắc nhấp nhấp môi, khóe miệng vểnh cao cao, nhìn ra được sướng điên rồi.
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Vậy… giờ ra cửa được chưa?”
“Được!”
Còn có mười ngày sẽ đến tết, lúc này đúng lúc đặt mua hàng tết rồi. Lại qua thêm hai ngày, nhiều người về quê ăn tết thì chỉ sợ không có nhiều hàng quán như vậy nữa.
Đây là cái tết đầu tiên của Khúc Tiểu Tây ở đây sau khi xuyên qua. Bản thân cô lại làm chủ nhà nên quyết định mua nhiều một chút.
Dù sao kể cả hết tết thì cũng rất lâu hàng quán mới khai trương lại.
Nghe bà Bàng cùng mẹ Hứa nói, rất nhiều hộ kinh doanh nhỏ đều phải qua mười lăm tháng giêng mới khai trương, một số còn đợi hết tháng giêng luôn. Cho nên mỗi năm ăn tết, mặc kệ nhiều ít vẫn phải sắm đồ.
Để ngừa Tết nhất muốn ăn cá, ăn thịt còn có để ăn.
Đã nhiều ngày, mọi người đều vội vàng, mua sắm không ít đồ về nhà.
Có điều Khúc Tiểu Tây lại không biết, kỳ thật năm rồi cũng cũng không có khoa trương như vậy, mọi người tuy rằng cũng chuẩn bị cá thịt nhưng lại không nhiều như năm nay. Ai bảo năm nay, mùa đông này bọn họ đều kiếm được tiền đâu.
Mà kiếm tiền chuyện này cũng nhờ phúc khí của Khúc Tiểu Tây.
Bọn họ học trồng giá xong, nhà mình ăn không hết, có thể đổi tiền dĩ nhiên càng tốt. Người nào ngại mặt mũi hoặc không tiện đi ra ngoài bán có thể bán sỉ cho Tiểu Thạch Đầu ở lầu 5; còn có mấy nhà muốn kiếm nhiều một chút lại tự mình đi ra ngoài bán. Đừng nhìn bán đồ ăn kiếm có vẻ không nhiều lắm mà lầm, một mùa đông, tổng cộng mấy tháng cũng đủ nuôi béo một năm.
Càng đừng nói, bọn họ vào đông còn tiết kiệm được tiền mua rau.
Tóm lại, năm nay hốt đủ.
Mọi người đều tới tới lui lui, Khúc Tiểu Tây cũng có loại cảm giác “Mình không mua sẽ thiệt”, cô lại càng thêm vội vàng. Kỳ thật nhiều ngày qua, nhà bọn cô mua không ít đồ nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ chưa đủ, còn chưa đủ lắm.
Ba anh em cùng nhau xuống lầu, Khúc Tiểu Tây còn lẩm bẩm: “Hôm nay bọn mình đi mua thịt đã, giờ chỉ sợ không mua được xương sườn rồi!”
Tiểu Bắc lập tức nhấc tay, nhóc nói: “Chị.”
Khúc Tiểu Tây: “Gì thế?”
Tiểu Bắc: “Em có thể nói với thầy Túc giữ phần lại cho bọn mình.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô hỏi: “Anh ấy còn bán thịt heo à?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Bán chứ, thầy Túc bọn em trừ công việc bên ngoài còn kiêm thêm 7 việc khác cơ.”
Khúc Tiểu Tây: “…… Chị đây là……”
Cô… Khúc Tiểu Tây có cái lưỡi không xương trong lúc nhất thời không biết dùng từ gì hình dung mới tốt.
Cô… nghèo từ.
Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Siêu thật.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cũng đều xúc động trong lòng gật đầu nói: “Còn không phải sao.”
Nói cũng khéo, bọn cô ra cửa còn nghị luận Túc Bạch thì lại gặp được anh ở quán thịt heo. Anh còn đang bận băm thịt, tiếng xương cốt va chạm vang liên tục. Khúc Tiểu Tây tiến lên hỏi: “Còn xương sườn không?”
Túc Bạch ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái nói: “Hết rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “A.” Quả nhiên đã tới chậm rồi.
Túc Bạch lại liếc nhìn cô một cái, nói: “Sau buổi sáng còn giết heo, nếu em muốn thì qua sớm một chút.”
Khúc Tiểu Tây lập tức gật đầu, nói: “May mắn.”
Túc Bạch: “Còn muốn cái khác không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Gan heo, tim heo đều lấy, còn lấy cho cho em ít thịt chân giò, em muốn chỗ ít mỡ, nhiều nạc chút.”
Mấy năm này ai mà không muốn thịt béo một chút, mỡ một chút? Con nhóc này lại thích gầy một chút, nạc một chút cơ?
Bác gái đứng bên cạnh cho cô một cái liếc mắt, như đang nhìn đồ ngốc.
Chỉ có Túc Bạch một chút phản ứng dư thừa cũng không có, trực tiếp cắt thịt: “Mấy cân?”
Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ, nói: “Năm cân được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận