Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 63. Tiểu Lê

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây đi rồi, Lê tiên sinh thế mà thật sự ngồi xuống nghiêm túc xem. Không thể không nói, áng văn này cùng bản đăng trước đó thiết nhập hoàn toàn khác nhau. Nếu như không có người nói, ai cũng không nghĩ ra đây đều cùng một người viết.
So với phong cách bạch thoại văn, áng văn này được trau chuốt từ ngữ hoa lệ hơn hẳn.
Điểm chung là vẫn lôi cuốn một cách ngoạn mục.
Gã dùng sức đập mạnh lên sô pha: “Hay, quá hay rồi, viết thật hay.”
Lam tiểu thư sâu kín: “Sô pha nhà tui đắt lắm đấy nhá.”
Lê tiên sinh vội nói: “Áng văn này không bằng cũng đưa cho tôi nhé?”
Lam tiểu thư: “Xuy!” Chị đoạt lại, nói: “Không cần!”
Vung tay, chị tiếp: “Chính cậu ngồi chỗ này mà chờ. Tôi còn cùng mẹ Hứa đi dạo, mua chút rau dưa, tiện mang cho nhà họ một chút để đám trẻ không cần tốn công xuống mua.”
Nói đến cái này, Lê tiên sinh không thiếu được muốn hỏi một câu: “Vừa rồi vị Cao tiểu thư kia nói muốn nuôi gia đình sống tạm, chẳng lẽ… nhà bọn họ không có người lớn?”
Lam tiểu thư liếc mắt đánh giá trên dưới Lê tiên sinh một cái.
Lê tiên sinh lập tức: “Ôi, ôi, Lam tiểu thư thân yêu của tôi ơi, tôi cũng không phải loại tiểu nhân ti tiện có ý xấu gì đâu. Nhiều năm như vậy, chị nên tin tưởng nhân phẩm tôi mới phải chứ.”
Lam tiểu thư lại cười nhạo một tiếng, nói: “Nhà cô nhóc còn có một anh trai, kèm theo một em trai bánh bao nhỏ nữa. Trong nhà đều phải dựa vào cô bé cả.”
Lời dư thừa khác Lam tiểu thư chẳng muốn nói.
Lê tiên sinh rất nhanh hiểu được. Gã chủ động yêu cầu được hỗ trợ mua đồ ăn. Trong khu nhà ở chỉ cần hơi chút nghe ngóng từ hàng xóm, gã cũng biết kha khá rồi.
Dù sao tình huống nhà Khúc Tiểu Tây cũng không phải bí mật lớn lao gì. Hàng xóm ở đây nhiều ít sẽ biết đôi chút.
Lê tiên sinh cảm thấy bản thân có một đôi tuệ nhãn sáng rực luôn.
Vì sở hữu một đôi tuệ nhãn như thế, gã mới có thể lập tức chỉ từ hai bài viết thấy được giá trị của Khúc Tiểu Tây. Càng thế gã càng phải nỗ lực mới đúng! Gã cực nhiệt tình mua thịt cá, lại mua một chút rau. Lúc này mới tay xách nách mang quay về.
Khúc Tiểu Tây cũng vừa xong việc. May hôm nay nhà cô ăn cơm sáng tương đối trễ nên bữa trưa có thể muộn chút vẫn được.
“Thùng thùng!”
Tiếng đập cửa vang lên, Tiểu Bắc loẹt quẹt đi mở cửa. Nhóc ngửa đầu nhìn chú béo trước cửa, giọng sữa ngọt ngào: “Chú tìm ai thế?” Ngay sau đó mắt to đen nhánh xoay chuyển, nói: “Á à, chú là bạn của chị chủ nhà dưới lầu.”
Cái tên bị đuổi kia kìa!
Lê tiên sinh lập tức bày ra vẻ mặt cười cười: “Đúng đúng đúng, chính chú đây!” Gã lắc lắc đồ ăn trên tay một chút, nói: “Chú tới mua giúp đồ ăn cho nhà mấy đứa.”
Lại nói: “Thời gian không còn sớm, có phải còn chưa ăn cơm đúng không? Ai ui, nhìn cháu nè, nhóc con đã đói đến gầy rộc cả người rồi. Đi, để chú xuống bếp nấu cho mấy đứa một bữa!”
Tiểu Bắc: “!!!”
Mắt to đen nhánh nhìn thẳng ông chú béo trước mặt béo, không biết chú ta muốn làm gì thế? Bọn họ không quen nhau mà?
Hơn nữa, chú ta chỉ biết nói dối!
Cậu rõ ràng béo đấy chứ!
Căn bản không gầy!
Nhóc con cảnh giác nhìn Lê tiên sinh. Lê tiên sinh đại khái cũng nhận ra cậu phòng bị, lập tức nói: “Chú là bạn của cô Cao, à, lần này bản thảo cô bé viết chính là cho Xưởng điện ảnh bọn chú đấy.”
*Nguyên văn: Cao lão sư, bên Trung họ thêm từ “lão sư” này cho người họ tôn trọng. Trước xem Thanh xuân có bạn, Lisa cũng được gọi là lão sư. Kể cả tài xế bên đó cũng xưng vậy. Nhưng để từ lão sư nghe không thuần nên mị tự ý đổi thành “cô” nhé.
Tiểu Bắc bừng tỉnh. Nhóc “à” một tiếng.
Mà lúc này, Khúc Tiểu Tây cũng đứng dậy: “Lê tiên sinh? Tôi còn một chút nữa mới xong, chú……” Còn chưa nói xong, lời đã bị đánh gãy.
Lê tiên sinh: “Cháu kêu chú Lê tiên sinh cái gì chứ, xa lạ quá rồi, cứ Tiểu Lê đi. Đúng, gọi chú Tiểu Lê được rồi! Cô Cao à, phòng bếp nhà cháu ở đâu thế? Chú giúp mấy đứa nấu cơm trưa.”
Khúc Tiểu Tây: “??????”
Lê tiên sinh vén tay áo: “Tay nghề của chú đây, ngài cứ việc yên tâm! Cháu nhìn chú béo như vậy, đều do ăn ngon uống tốt đấy!”
Khúc Tiểu Tây: “??????”
Cô giống như phản xạ có điều kiện chỉ hướng về phía phòng bếp nhà mình. Lê tiên sinh duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bắc, nói: “Bé ngoan, cháu cũng thật đáng yêu.”
Tiểu Bắc: “!”
Không giống người tốt!
Cậu mím miệng nhỏ, cực kỳ cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận