Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 331. Thuê bảo mẫu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Làm sao vậy?”
Túc Bạch ngẩng đầu, nhìn cô hỏi: “Vừa rồi Lôi đội trưởng nói cái gì với em?” Sau khi hỏi xong, hình như thấy mình có điểm bao đồng, anh lập tức nói: “Thôi, em không cần phải nói.”
Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khúc Tiểu Tây: “Hắn ta hỏi tuổi em.”
Túc Bạch: “Hử?”
Khúc Tiểu Tây rơi vào trạng thái trầm tư: “Có lẽ bởi em… thiên sinh lệ chất* nên hắn ta có chút ý với em. Nhưng em không có ý gì với hắn ta cả.”
(*) Thiên sinh lệ chất: Trời sinh đã đẹp.
Cô ghét những người có thân phận phức tạp.
Khúc Tiểu Tây xoay người: “Kỳ kỳ quái quái.” Cô tự rót cho mình chén trà, quay đầu lại thấy Túc Bạch đang ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy?”
Túc Bạch cuối cùng đã hoàn hồn, anh ho khan một tiếng, nói: “Không sao.”
Nói xong, vội vàng ra ngoài, chỉ là mới vừa đi tới cửa, hình như lại nghĩ tới cái gì, anh quay đầu hỏi: “Em không có ý gì với anh ta?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, không có.” Giọng cô nhàn nhạt: “Em cũng không quen biết hắn ta, vì sao phải có hứng thú với hắn ta? Lại nói, em tuổi còn nhỏ, cũng không muốn nghĩ đến những việc này sớm như vậy.”
Túc Bạch vội nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng, không cần gấp, lại chờ mấy năm nữa đã. Làm người nên nghe theo trái tim mình mới là tốt nhất.”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy nha.”
Túc Bạch nhìn vào đôi mắt cô, giống như rất chân thành, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh đi trước đây.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Vâng ạ.”
Khách khứa đều đã đi hết, Khúc Tiểu Tây mới có thời gian quay về thư phòng của mình. Đàn ông sao quan trọng bằng kiếm tiền được.
Những người này chẳng hiểu cô gì cả.
Khúc Tiểu Tây âm thầm chọc chọc trong đầu, vị Lôi đội trưởng kia có phải đang muốn theo đuổi cô không?
Trước giờ cô chưa bị ai đó theo đuổi, suy nghĩ kỹ một chút thấy nếu có người đến nhà tặng hoa hoặc làm như thế nào đó, Khúc Tiểu Tây yên lặng rùng mình một cái, cảm giác cứ quái quái thế nào đó, chắc không thể đâu.
Người này… tốt nhất đừng xuất hiện nữa.
Không biết có phải do Khúc Tiểu Tây cầu gì được đấy không mà Lôi đội trưởng bị không ít việc quấn thân. Tóm lại hắn ta không có thời gian để xuất hiện trước mặt cô nữa.
Một thời gian sau, sinh hoạt của Khúc Tiểu Tây cũng dần đi vào quỹ đạo.
Công việc mỗi ngày của cô không ít, cho nên quả thực không thể gọi là rảnh rỗi.
Nhưng cũng may, sau khi được mẹ Hứa giới thiệu, nhà cô đã có thêm một người giúp việc, mỗi ngày buổi sáng 9 rưỡi đến làm việc, buổi tối 6 rưỡi tan làm. Khúc Tiểu Tây không bao ở, chỉ phụ trách hai bữa cơm trưa chiều, mỗi tháng 12 đồng tiền công, tiền mua thức ăn sẽ tính riêng.
Đương nhiên, nhiều lúc Tiểu Đông và Tiểu Bắc sẽ mua đồ ăn về, khi đó không cần vị bảo mẫu này phải ra ngoài mua nữa.
Bảo mẫu mới tới là mẹ Vương, mẹ Vương và mẹ Hứa lúc còn trẻ chính chị em tốt cùng làm việc ở nhà họ Lam. Khác ở chỗ mẹ Hứa chăm sóc cho Lam Thải Điệp còn mẹ Vương chịu trách nhiệm cho em họ của Lam tiểu thư.
Cuộc đời của Lam Thải Điệp lắm chông gai nhưng sống khá tốt, không phải trải qua ngày tháng nghèo khổ quá mức nào cả. Mẹ Hứa đi theo Lam tiểu thư suốt bao nhiêu năm, vất vả có nhưng không chịu qua khổ. Ngược lại mẹ Vương lại không được như thế.
Cuộc sống của em họ Lam Thải Điệp vô cùng vất vả, cô ấy không may lấy phải người không tốt, bản thân lại không có chủ kiến. Cuối cùng vì quá lao lực mà mất khi tuổi vẫn còn xuân. Mẹ Vương chỉ có thể rời khỏi, đi theo người đàn ông nhà mình kiếm sống, chỉ là cuộc sống như vậy quá mức gian nan, có thể coi như xếp ở tầng chót xã hội. Đặc biệt là sau khi chồng của bà chết bệnh, mà chỉ có thể làm người chạy vặt trong phòng bếp của một gia đình giàu có.
Lúc này được mẹ Hứa giới thiệu qua đây, bà mừng rỡ không thể tin nổi.
Khúc Tiểu Tây đã gặp qua mẹ Vương, lần đầu tiên gặp mặt cô chưa thể nhìn ra điều gì, nhìn qua có vẻ khá ổn nên cô cũng nhận.
Con người mẹ Vương khá cần mẫn. Khúc Tiểu Tây trước đó đã nói 9:30 sáng bắt đầu làm việc nhưng mỗi ngày bà đều đến sớm hơn một chút. Từ nấu cơm, giặt giũ cho đến thu dọn nhà cửa, và đều làm cực kỳ gọn ghẽ. Từ khi có bà đến giúp đỡ, Khúc Tiểu Tây thoải mái hơn không ít. Cứ như cô không còn phải làm việc nữa vậy.
Đừng nhìn ngày thường như không có việc gì, thực tế khi làm đều ba anh em cùng nhau xắn tay áo mà thực hiện. Dù ít hay nhiều cũng tốn thời gian. Bây giờ đã khác, trong nhà nhiều hơn một người giúp việc, cô thả lỏng hơn hẳn, thời gian dư dật nhiều hơn.
Chẳng nói đâu xa, hiệu suất làm việc của Khúc Tiểu Tây tăng vọt.
Kho vàng nho nhỏ trong nhà cũng nhanh chóng tràn đầy.
Mấy người biên tập cũng mừng rơn, cô có thể giao nhiều bản thảo, họ nhìn thấy bản thân đã chiến thắng cuộc đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận