Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 161. Nhặt của hời

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Chị, chuyện làm xong rồi chứ?”
Tiểu Bắc nhỏ giọng ghé vào bên tai Khúc Tiểu Tây nói, Khúc Tiểu Tây gật đầu. Tiểu Bắc lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi cười cười.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần biến ảo, Khúc Tiểu Tây cân nhắc lại chuyện ở Công ty Phú Lệ. Nếu ngọc bội này là hàng thật, hơn nữa không phải đồ không đáng tiền thì tại sao lúc ấy chỗ Công ty Phú Lệ lại nói như vậy?
Hơn nữa lúc ấy cô cầm rất nhiều đồ, nếu muốn tham thì cũng không thể chỉ tham một món chứ?
Khúc Tiểu Tây thấy thật khó hiểu.
Mãi về sau Khúc Tiểu Tây mới hiểu được. Sở dĩ lúc ấy tên tiên sinh già kia làm như vậy là bởi muốn lừa ngọc bội của cô. Lão ta làm việc ở Công ty Phú Lệ lâu dĩ nhiên không dám tham tất cả đồ. Nếu làm như vậy thì sớm muộn gì ông chủ Đỗ cũng sẽ phát hiện. Bản thân lão ta cũng sẽ không còn đường sống. Lúc người ta cầm đồ, lão ta sẽ chọn ra món đáng giá nhất. Sau đó lão sẽ nói dối đó là hàng giả rồi bằng cách này hay cách khác thúc đẩy người ta tới hiệu cầm đồ mà lão ta làm ông chủ phía sau màn. Kể cả người nọ không đi thì lão ta cũng sẽ sai hai gã đồ đệ của mình theo sau, nhanh tay cướp đồ vào tay.
Mà người đi cầm đồ cho rằng bản thân chỉ vứt đi món không đáng tiền, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.
Tình huống như vậy không nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên chọn ra vài con dê béo để "nhặt của hời" nên đám người lão ta luôn không bị phát hiện, lén lút mà làm rất tốt.
Đương nhiên giờ Khúc Tiểu Tây vẫn chưa đoán ra. Mãi đến sau này chuyện của vị tiên sinh kia bị phát hiện, Khúc Tiểu Tây tình cờ nghe người ta nói mới biết bản thân vì sao bị kẻ khác theo dõi? Vì sao ngọc bội đáng giá trong tay mình lại bị coi như đồ không đáng tiền?
May mắn cô khôn khéo nên mới không trúng kế.
Những chuyện này đều nói sau.
Giờ Khúc Tiểu Tây đang vì chuyện này mà càng phòng bị Công ty Phú Lệ nhiều hơn một phần.
Kể cả không đoán được nguyên nhân cụ thể là gì, Khúc Tiểu Tây cũng không khó xử bản thân, đơn giản không thèm nghĩ nữa.
Miễn cô không lộ thân phận là được.
Lúc ba anh em xuống xe lửa trời đã gần tối đen, mọi người đành phải vội vàng chạy về nhà. Trên người còn mang theo khoản tài phú không nhỏ nhưng ba người vẫn ăn cơm chiều bên ngoài mới quay lại.
Mẹ Hứa nhìn thấy bọn cô về, nói: “Mấy đứa về cũng quá muộn rồi.” Bà không phải oán trách mà có chút không yên tâm. Bà chỉ chỉ: “Mấy đứa xem, trăng đều xuất hiện rồi.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Nhà hàng bên kia có vài chỗ chưa ổn cần cháu giúp đỡ điều chỉnh nên mới chậm chút thời gian.”
Mẹ Hứa không hiểu mấy chuyện đó, chỉ than: “Cháu kiếm tiền cũng vất vả quá.”
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Còn không phải sao!”
Lời thì nói thế nhưng có vẻ tâm tình Khúc Tiểu Tây không tồi. Mẹ Hứa suy đoán lần này thù lao cô bé nhận được chắc khá ổn. Bà vỗ vỗ Khúc Tiểu Tây, nói: “Lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút, rất nhanh đến giờ có nước ấm rồi, dì cũng phải về.”
Mỗi ngày từ 8:30 đến 9:00 đúng là thời gian cho nước ấm.
Khúc Tiểu Tây: “Dì nói đúng.”
“À còn có!” Mẹ Hứa nhắc nhở Khúc Tiểu Tây: “Bóng đèn ở lầu 2 và lầu 3 đang bị hỏng, cứ chập chờn, dì đã gọi người ngày mai đến sửa, nếu có chớp nháy gì thì cháu cũng đừng sợ.”
Khúc Tiểu Tây bày ra một cái “OK”, nói: “Biết ạ, cảm ơn dì đã nhắc nhở.”
Cô vội vàng chạy lên lầu, không dám trì hoãn, bọn cô đã ở bên ngoài một ngày rồi, không tắm rửa là không được. Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng nghĩ như vậy. Ba anh em bịch bịch bịch chạy nhanh lên lầu.
Khúc Tiểu Tây vừa chạy vừa nghĩ khu nhà này của bọn cô cách âm phải gọi là cực phẩm nhân gian.
Có điều, không quan trọng.
“Đến đây, chơi đoán số nào, ai thắng thì đi tắm đầu tiên.” Trừ phi có người có việc nếu không lúc nhàn rỗi mọi người đều chơi đoán số để quyết định người nào được tắm trước.
Khúc Tiểu Tây vinh dự đạt danh hiệu đệ nhất, cô vội vàng đi tắm, lau tóc, than thở: “Tóc em dài nhanh quá.”
Lúc mới tới Thượng Hải, tóc cô vẫn là kiểu đầu học sinh. Giờ tóc cô đã dài gần gấp đôi. Nếu so với mấy người Lam tiểu thư chắc chắn không thể nhưng cũng đã qua vai một đoạn. Quả nhiên dinh dưỡng tốt thì tóc cũng mọc nhanh hơn. Khúc Tiểu Tây ngồi trên ghế lau tóc.
Trên lầu bỗng truyền đến tiếng bịch bịch bịch, Khúc Tiểu Tây: “Đây là làm sao thế?”
Khu nhà của bọn cô điểm hạn chế lớn nhất là cách âm kém, ngoài cửa còn đang truyền đến tiếng khóc.
Trời lại tối, chỉ khiến người ta rợn người.
Có điều Khúc Tiểu Tây nếu bị cái này dọa thì đã không phải là Khúc Tiểu Tây. Cô nói: “Em đi ra ngoài xem một cái xem có chuyện gì.”
Vừa nói cô vừa khoác chiếc áo bông màu đen của mình vào, kéo cửa đi ra ngoài. Bên ngoài Tiểu Nha đang ngồi giữa cầu thang của tầng 2 với tầng 3 khóc, cô bước lên khom lưng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Nha dụi dụi mắt, thấp giọng: “Ánh đèn đột nhiên tắt, em liền té ngã.”
Vóc dáng Tiểu Nha nhỏ nhỏ gầy gầy, bởi vì cô bé cùng Tiểu Đông, Tiểu Bắc chơi khá thân nên đối Khúc Tiểu Tây cũng thân thiết hơn: “Chị, chị đỡ em lên được không?”
Khúc Tiểu Tây: “Được.” Cô duỗi tay nâng dậy Tiểu Nha, hỏi: “Anh em đâu?”
Tiểu Nha: “Anh còn chưa trở về.”
Lại nói người nhà này cũng thật quá đáng. Làm cha mẹ mà không chỉ không có công việc lại còn sống như đại gia, tất cả đều nhờ vào một mình Tiểu Thạch Đầu nuôi dưỡng, việc trong nhà lại để Tiểu Nha đến làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận